Mọi người cùng chạy ra sân bay, Phong Phong lại nói trước: “Tôi có việc phải về nước M, mọi người đi trước đi.” Anh muốn đòi lại món nợ mà nước M đã nợ mẹ anh.
Kiều Nhã Nguyễn nắm chặt lấy cánh tay của Phong Phong rồi nhìn về phía Thủy An Lạc: “Bọn tao về muộn một ngày, cứ yên tâm đi.”
Thủy An Lạc gật đầu, chuyện của cô đã giải quyết xong rồi, thế nhưng chuyện của Công chúa Delia còn chưa được giải quyết. Những gì mà Quốc vương kia nợ Công chúa Delia đã đến lúc phải trả lại rồi.
Thủy An Lạc nhìn về phía tòa lâu đài, có lẽ với Công chúa Delia mà nói thì đây chính là kết cục tốt nhất rồi.
Trên đường trở về, Thủy An Lạc cứ nhìn miếng ngọc trong tay mình mãi. Sở Ninh Dực nói có cách nhưng con rồng nhỏ bên trong đã biến mất rồi thì còn cách gì nữa?
An Phong Dương lái trực thăng, nghe tiếng Thủy An Lạc than thở suốt nãy giờ thì nhịn không được phải lên tiếng: “Chuyện cũng có gì đâu, chẳng phải vẫn còn hoàng tử nhà em đó sao? Người khác không giải quyết được, thế nhưng với hoàng tử nhà em chẳng phải chỉ là chuyện giải quyết bằng một câu nói thôi à?”
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh không hiểu đâu.”
Thủy An Lạc thở dài, nhỡ đâu sau này con dâu nhớ tới chuyện này rồi trách bà mẹ chồng là cô thì không được hay ho cho lắm rồi.
Sở Ninh Dực dứt khoát đè đầu của cô xuống bả vai của mình: “Chiến đấu suốt nhiều ngày như vậy rồi mà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890684/chuong-2352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.