Sở Ninh Dực bước tới ôm lấy bả vai cô, “Ba mẹ.”
Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc, nhìn sắc mặt nặng nề của ba mẹ vợ mình, lại nhìn Thủy An Lạc trong lòng, “Ba mẹ, hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt, có nói gì hơi khó nghe thì ba mẹ cũng đừng để trong lòng.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu trừng anh, cô nói năng khó nghe lúc nào?
Sở Ninh Dực vươn tay ấn đầu cô áp lên ngực mình, không cho cô ngẩng đầu lên, tiếp tục nói chuyện với ba mẹ vợ của mình: “Mấy năm qua, con với bọn trẻ đều cưng chiều cô ấy quá cho nên mới phách lối như vậy.”
Thủy An Lạc giãy giụa nhưng đầu vẫn bị anh ấn chặt.
Nói gì thế?
Con và bọn trẻ đều cưng chiều cô ấy!
Con và bọn trẻ!
Bọn trẻ!
Thủy An Lạc không ngóc đầu lên được, tức giận véo hông Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực mặt không đổi sắc, tiếp tục nhìn ba mẹ vợ, “Con biết có những lời con không thích hợp để nói ra, nhưng ba mẹ, ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống riêng mà mình muốn, không liên quan đến việc thân phận của họ là gì, là cha là mẹ cũng vậy. Hơn nữa nếu ba mẹ đã giao cô ấy cho con thì sau này cô ấy như thế nào cũng là trách nhiệm của con. Những lời cô ấy nói ngày hôm nay ba mẹ đừng để ý, về nhà con sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Sở Ninh Dực nói, chân mày hơi nhíu lại một chút. Cô nhóc chết tiệt kia lại dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890655/chuong-2323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.