Sở Ninh Dực nhướng mi, nhìn cô gái đang thản nhiên uy hiếp người ta kia.
Nhìn đi, đây là con quỷ nhỏ do anh nuông chiều mà ra dấy.
Thế nhưng cảm giác này cũng hay lắm.
Ít nhất thì con quỷ này là do anh chiều chuộng mà thành, kể cả ba mẹ của cô cũng không làm được.
Ít nhất thì bất cứ lúc nào con quỷ nhỏ này cũng đồng ý làm vật trang trí trên tay anh.
Ít nhất thì dù con quỷ nhỏ này có làm gì, giới hạn của cô cũng vẫn là anh.
Lawrence khẽ run lên, đầu không dám nhúc nhích nhìn Sở Ninh Dực.
“Cô gái kia vì người họa sĩ đó mà mặc kệ việc đứa bé sơ sinh kia mất đi rồng rồi sẽ thành như thế nào, vẫn mạnh mẽ giam cầm con rồng nhỏ đó.” Thủy An Lạc vừa nói vừa lắc lắc miếng ngọc trong tay mình: “Đáng yêu nhỉ! Tôi cảm thất nó đáng yêu lắm.”
Giọng của cô ngọt ngào như thể chỉ đang hỏi dò một chuyện thôi vậy.
Lawrence nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái: “Con quỷ!!!”
Thủy An Lạc “suỵt” một tiếng: “Những người nói tôi như thế... đều chết cả rồi!” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, rồi lại tiếp tục lắc lắc miếng ngọc trong tay: “Con rồng nhỏ ấy bị giam cầm ở đây, người phụ nữ này liền khôi phục lại nhịp tim. Người họa sĩ vừa nhận được tin thì lập tức rời khỏi Provence. Đúng là nhẹ nhàng mà, vung một cái tay áo là rời đi, không vướng chút bụi nào!” Thanh âm của Thủy An Lạc nhẹ đến nỗi người thứ ba khó mà nghe được, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890652/chuong-2320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.