Sở Ninh Dực dựa người đứng cách Thủy An Lạc không xa, anh vẫn cúi đầu vuốt ve cúc áo trong tay mình, thứ đồ của tên Hàng Giả kia.
Anh không hề ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài khẽ chuyển động, như thể nó là cái gì đó chơi rất hay vậy.
“Người họa sĩ không thèm để ý tới cô ta, mà kể cả có để ý thì cũng chỉ là châm chọc khiêu khích, cô gái đó rất đau lòng nên cuối cùng đã nói cho người họa sĩ biết lý do tại sao mà cô ấy không thể ở bên cạnh anh ta.” Thủy An Lạc nói đến đây thì ngừng một chút, ngón tay đãng gõ nhịp lên lồng pha lê cũng ngừng lại rồi quay đầu nhìn Lawrence: “Bởi vì cô ta là con gái của Long gia, bởi vì cô gái ấy là Long nữ, là người gánh vác sứ mệnh của gia tộc, cho nên cô ta chỉ có thể nghe theo lệnh của mẹ mình, gả cho người định mệnh.”
Lawrence hơi nheo mắt lại, mặc dù đây không hoàn toàn là sự thật, nhưng ông ta thừa nhận nó đúng.
Hai tay của Thủy An Lạc chống lên lồng pha lê, nhìn cô gái bên trong: “Mà trùng hợp ở chỗ người mà họa sĩ kia chiếm lấy thân phận lại đang giúp đỡ người đã thay đổi cuộc đời ông ta cứu một người phụ nữ đã chết nhiều năm, phải dựa vào thuốc để duy trì nhịp tim.”
Và người phụ nữ ấy đang nằm ở đây,
“Cô...”
“Suỵt...” Thủy An Lạc quay lại, cắt lời Lawrence: “Chuyện còn chưa kể xong mà, đừng vội.” Thủy An Lạc nói thản nhiên như thể cô đang thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890650/chuong-2318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.