Băng Tuyết cũng đang nhìn hai Sở Ninh Dực hoàn toàn giống nhau, ít nhất thì giờ phút này, cô ta cũng không thể nhận ra được ai mới là giả.
“Cô Long.” Băng Tuyết trầm giọng nói.
Vì hai người bên cạnh đang đánh nhau nên Thủy An Lạc bị lắc tới lắc lui, lắc đến mức cô mụ mị hết cả người. Hai người này có biết giữa họ còn có một người sống không vậy hả?
Thủy An Lạc vốn đang chửi má nó, ngón tay lại sờ được thứ gì đó giống như khuy áo trên cánh tay của Hàng Giả. Cô rũ mắt, lẳng lặng bóc nó ra khỏi tay hắn.
Sau khi lấy được rồi cô liền hất mạnh tay Sở Ninh Dực ra, theo quán tính nên lại bị Hàng Giả kéo lấy, trông giống như cô đẩy Sở Ninh Dực vậy.
Sở Ninh Dực chỉ cảm thấy mình được nhét một cái gì đó vào tay, sau đó thì Thủy An Lạc đã bị kéo đi mất.
Lồng ngực của Hàng Giả vững chắc khiến Thủy An Lạc đâm vào mà đau cả đầu. Cô không nhịn được chửi thề một tiếng, mẹ cái tên Hàng Giả này, cả đời mày cũng chỉ là hàng giả mà thôi.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn người bên kia.
Khóe miệng Hàng Giả khẽ nhếch lên, vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Thủy An Lạc.
Băng Tuyết cũng đang đứng bên cạnh, Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, đánh mắt ra hiệu cho anh mau rời đi, chờ lát nữa trực thăng hạ cánh là Phong Phong sẽ đưa người tới chỗ phòng nghiên cứu cải tạo gen, tới đúc đó nói gì cũng muộn mất rồi.
“Đồ hàng giả, biết ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890639/chuong-2307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.