Thủy An Lạc mím môi, nhìn anh từ trên xuống dưới, quần áo vẫn là bộ đồ đó, mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng cô vẫn nhớ, trên hòn đảo này còn có một Sở Ninh Dực nữa.
Thủy An Lạc nhìn anh, lại nhìn xung quanh anh, không thấy An Phong Dương đâu cả.
“Anh, hắn là giả.” Thủy An Lạc túm lấy áo Lạc Hiên, nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Lạc Hiên nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn Thủy An Lạc, “Cái gì giả?”
“Hắn là người cải tạo gen.” Thủy An Lạc cắn môi nói, thật sự giống nhau như đúc.
Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen, “Lạc Lạc...”
“Anh đừng nói gì, anh Sở thực sự chắc chắn sẽ không bỏ An Phong Dương lại, An Phong Dương đâu? Các người chưa tạo ra được một An Phong Dương giả đúng không?” Thủy An Lạc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sở Ninh Dực đưa tay đỡ trán của mình, sau đó liền cởi hai nút áo trên, lộ ra dấu vết trên ngực, “Nhìn rõ đi, ngoài cái răng hổ của em ai có thể cắn...”
Sở Ninh Dực còn chưa nói hết lời, thiếu chút nữa đã bị quả đạn pháo nhỏ nhào tới làm cho ngã nhào xuống đất. Anh thả cổ áo ra vươn tay ôm lấy eo cô, lui về sau một bước đứng vững lại.
Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, như thể sợ rằng chỉ hơi thả lỏng một chút thôi là anh sẽ biến mất vậy.
“Hu hu... làm em sợ muốn chết, làm em sợ chết khiếp đi được.” Thủy An Lạc ôm Sở Ninh Dực, khóc còn kinh khủng hơn lúc con gái cô ăn vạ nữa.
Cô đã cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890630/chuong-2298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.