Kiều Nhã Nguyễn nhìn về phía Phong Phong. Cô không có ý kiến gì, nhưng bọn họ cũng không biết cách phá giải, cho dù có tiến vào cũng không thể cung cấp nhiều thông tin có ích cho Sở Ninh Dực.
“Cứ nói hết những gì chúng ta biết đến thời điểm hiện tại cho anh Sở biết là được, anh ấy có thể liên kết lại.” Thủy An Lạc nói.
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Lạc Hiên vẫn ôm di động, có vẻ như đang liên tục gửi tin nhắn. Lúc này sắc trời đã tối dần, thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng xong đâu vào đó, Lạc Hiên mới cất điện thoại đi, nhìn đồng hồ, “Hai tiếng nữa trực thăng sẽ cất cánh.”
Mân Hinh đi thu thập các thiết bị đơn giản có thể mang theo người, làm thế cũng tiện cho việc tìm kiếm tín hiệu ở những nơi như vậy.
Lạc Hiên dẫn Thủy An Lạc lên sân thượng, mặt mày nghiêm túc. Thủy An Lạc thấy vậy liền nhìn anh, “Làm sao thế?”
“Chuyện con rồng kia không dễ xử lý như vậy đâu, đừng nói cái khác, chỉ riêng việc lần này có liên quan đến nhiệm vụ của Sở Ninh Dực thôi, tới lúc đó không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Anh sợ em làm chuyện điên rồ à?” Thủy An Lạc nói, “Sợ em tự hủy hoại chính mình?”
Lạc Hiên buông tay, “Rồng thật là thế nào trước đây anh cũng chỉ nghe mẹ anh kể qua. Khi đó bà ấy đang bị trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng khi chọn cách nhảy lầu, rồng cũng không hề bảo vệ được bà ấy. Cho nên việc rồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890623/chuong-2291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.