Thủy An Lạc cúi đầu, nỗi đau bỗng dâng lên trong lòng.
Anh trai duy nhất của cô lại hết lần này đến lần khác đẩy cô vào đường cùng.
“Anh, em...”
“Nhưng Lạc Lạc à, anh biết chuyện này, nhưng không hiểu tại sao em lại hỏi anh như thế?” Lạc Hiên nghe giọng cô, cảm giác mình đã hiểu lầm chuyện gì đó, cho nên nhanh chóng kịp thời ngắt lời cô, “Anh biết chuyện này là bởi vì lúc nhỏ có nghe mẹ anh nhắc đến.”
Lời mà Thủy An Lạc định nói bị nuốt ngược lại, nghe Lạc Hiên nói vậy, hơn nữa anh không giống như đang nói dối.
“Anh và Janis thân với nhau lắm à?” Janis biết chuyện rồng của cô bị nhốt lại thì làm sao có chuyện Lạc Hiên không biết cho được.
“Ai nói thế?” Lạc Hiên nhíu mày.
Lần này người đơ ra là Thủy An Lạc, “Nhưng mà em thấy anh và anh ta rất thân thiết với nhau mà. Lần trước khi cứu Sở Ninh Dực anh còn đưa anh ta theo. Lần trước nữa, khi ở Provence, anh cũng đưa anh ta về nhà còn gì.”
Thủy An Lạc hơi cuống, giọng nói cũng to hơn.
Lạc Hiên im lặng một lúc, “Bây giờ em đang ở đâu, anh qua đó tìm em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Đợi anh đến tìm em thì em cũng đã ngoẻo rồi.” Thủy An Lạc tức giận.
“Anh đang ở thành phố A, gửi địa chỉ cho anh.” Lạc Hiên không để tâm đến lời cô nói mà thẳng thừng yêu cầu, bên đó có tiếng mở cửa vọng lại.
Thủy An Lạc mím môi, sau cùng vẫn gửi địa chỉ cho Lạc Hiên. Lạc Hiên chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890614/chuong-2282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.