“Long gia thành Rome, nghìn năm truyền thừa, nếu mà ở trong nước mình thì đã bị bắt lại vì bị coi là tà giáo rồi, không ngờ điều này lại là sự thực.” An Phong Dương tấm tắc nói, vì lớp kim cương quá dày cho nên bọn họ cũng không nhìn thấy rõ được.
Sở Ninh Dực vẫn ngẩng đầu nhìn, bởi vì kim cương quá dày cho nên mới thành ra phiền phức, phải làm thế nào để thả được con rồng này ra, trả nó về giấc mộng của Thủy An Lạc đây.
“Được rồi, được rồi, tôi nhớ hình như trước đây có phải Lạc Hiên đã cho Em Đẹp Gái một miếng ngọc đúng không, bên trong cũng có một con rồng màu tím, cũng giống với tình cảnh bây giờ vậy!” An Phong Dương đột nhiên nói.
Sở Ninh Dực bỗng nhìn về phía An Phong Dương, sao anh lại quên mất chuyện này nhỉ.
Sở Ninh Dực nhìn về phía Công chúa Delia. Năm đó Tát Phổ Man mang miếng ngọc bội đi rồi lại giao cho Tiểu Bất Điểm. Mà Tiểu Bất Điểm lại là cháu gái ruột của Công chúa Delia.
Lúc này An Phong Dương mới chú ý tới người đang nằm phía sau mình, vừa thấy một cái đã lập tức kêu lên thất thanh. Một người con gái xinh đẹp tuyệt trần thoạt nhìn còn thấy trẻ hơn cả Phong Phong mà lại là mẹ của Phong Phong!
Thảo nào mà ngay từ hồi còn nhỏ, Phong Phong đã có một gương mặt đẹp đến kinh người rồi.
An Phong Dương nhìn qua Công chúa Delia một lượt rồi lại đánh giá xung quanh: “Chuyện này xem ra thú vị rồi đây. Có vẻ như chú Hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890604/chuong-2272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.