Tiểu Bảo Bối xoa đầu em trai rồi nhìn mẹ mình đang đi tới đi lui trong phòng, không biết là đang thí nghiệm cái gì nữa.
Kiều Nhã Nguyễn với Mân Hinh đưa mắt nhìn nhau mấy lần.
Mân Hinh vẫn luôn cảm thấy chỉ số IQ của mình rất cao, thế nhưng vì sao khi đứng trước mặt Thủy An Lạc thì cô lại có cảm giác bị chèn ép thế này, hoàn toàn không hiểu Thủy An Lạc đang định làm gì?
Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách gần một tiếng, mỗi một vị trí cô đều cẩn thận đi qua một lần.
Cuối cùng hai hàng chân mày cũng giãn ra.
“Mẹ đẻ của Cố Minh Hạo bây giờ còn đang ở viện dưỡng lão, thế nhưng em không định động đến bà ấy, dù sao bà ấy cũng đã điên rồi, không cần thiết, cho nên...”
Thủy An Lạc nói rồi cười híp mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được tựa thẳng ra sofa, tay ôm lấy gối, nhìn Thủy An Lạc một cách đề phòng: “Mày định làm gì?”
“Vậy nên chuyện của mẹ Cố Minh Hạo chỉ có thể do mày làm thôi!” Thủy An Lạc cười nhưmoột con hồ ly, “Bảo người đàn ông của mày giúp tao diễn một vở kịch, tao đưa kịch bản cho.”
“Cái này chị cũng biết!” Mân Hinh đột nhiên giơ tay như một học sinh xin phát biểu.
Thủy An Lạc vỗ vỗ đầu mình: “Quên mất chị.” Thủy An Lạc nói rồi đi vòng qua, ngồi xuống, sau đó cầm bút viết kịch bản: “Làm thành hoạt hình đi, tốt nhất là nhân vật thật một chút, khiến người ta vừa liếc mắt đã có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890593/chuong-2261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.