“Em không hiểu nổi, chẳng lẽ quân đội không còn người nào khác nữa sao? Sư Hạ Dương không được à?” Thủy An Lạc ngẩng lên hỏi Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực trái lại bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ, Sư Hạ Dương có thể không?
Đương nhiên, Sư Hạ Dương là sự lựa chọn tốt nhất, chí ít tốt hơn so với việc Thủy Mặc Vân tự mình đi. Sư Hạ Dương còn trẻ, hơn nữa năng lực cũng không hề thua kém Thủy Mặc Vân.
Thế nhưng, ba vợ anh lại rất kiên quyết, điều này khiến Sở Ninh Dực cũng rất hiếu kỳ.
“Có thể là ba có chuyện riêng muốn làm chăng.” Sở Ninh Dực chỉ có thể an ủi như vậy, bởi vì ngoại trừ lý do này, anh tìm không được lý do nào khác cả.
Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, cô thực sự nghĩ không ra, ba cô vì cái gì mà nhất định phải đi như thế.
“Còn có anh nữa mà, đừng lo lắng.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu hôn lên trán, trấn an tâm trạng kích động của cô.
Trong đầu Thủy An Lạc lóe lên một tia sáng. Cô đột nhiên nhắm mắt lại, lắc đầu muốn xua đi hình ảnh con rồng bỗng xuất hiện trong suy nghĩ. Cô ôm chặt lấy đầu mình, môi cũng mím chặt.
“Em sao thế?” Sở Ninh Dực lo lắng cất tiếng hỏi khi thấy Thủy An Lạc bỗng trở nên thống khổ như vậy.
Con rồng cứ xoay quanh gào thét một trận rồi mới quẫy cái đuôi lớn đang bị thương biến mất.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, trán toát đầy mồ hôi hột.
“Em lại nhìn thấy nó.” Thủy An Lạc khản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890580/chuong-2248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.