Chương trước
Chương sau
An Phong Dương nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn chẳng nhận ra được điều gì.
“Hồi còn nhỏ chúng ta nhìn thấy những người cha người mẹ đánh chửi con cái vì thành tích còn ít hay sao? Chúng ta không bị thành tích làm khó, thế nhưng bây giờ em như vậy không phải cũng giống như họ à? Có gì quan trọng hơn việc con bé được sống vui vẻ hạnh phúc đâu chứ.” An Phong Dương khẽ thì thầm vào tai Mân Hinh, lại hôn lên gò má cô một cái.
Mân Hinh tựa vào ngực anh, tay vẫn vo gạo, “Em biết, chỉ là...” Cuối cùng Mân Hinh cũng không nói tiếp, “Được rồi, anh đi ra ngoài đi, để em nấu cơm.”
“Anh phụ em.” An Phong Dương nói, tiếp tục hôn cô một cái, sau đó buông cô ra đi lấy nước nấu cơm.
***
Tại một bãi đất trống đen kịt, xa xa lấp loáng ánh sáng trắng.
Gió biển thổi tung vạt áo, dưới ánh trăng mờ ảo, một người đàn ông đang đứng thẳng ở đó.
Người phụ nữ phía sau mặc một chiếc áo da màu đen, tay cầm di động, đứng ở sau lưng ông ta báo cáo gì đó.
Người phụ nữ kia có mái tóc dài đến thắt lưng, mặt mũi lạnh lùng, giống hệt như biệt danh của cô ta: Băng Tuyết.
Người đàn ông kia từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía xa xăm.
“Cố Minh Hạo quá tư lợi, nhưng cũng may người kia đủ ngoan độc, chuyện gì cũng dám làm.” Ông ta kia thản nhiên nói.
Băng Tuyết gật đầu nói phải, “Bên phía Janis phải làm sao? Anh ta đề nghị muốn tiếp nhận thành phố A, hiện nay Cố Minh Hạo cũng không thích hợp ở lại thành phố A nữa rồi.”
Người đàn ông kia quay đầu lại, ánh trăng đã ngày càng mờ mịt, thế nhưng gương mặt thuộc về ông ta vẫn vô cùng rõ ràng.
Ông ta chính là... chú Hạng!
Người mà Sở Ninh Dực đã suy đoán.
Chỉ là người này khác với chú Hạng trong bệnh viện ở chỗ trên mặt của ông ta có dấu vết của sự lạnh lùng và ngoan độc, giống như năm tháng lưu lại.
“Muốn lấy được quyền chủ động của thành phố A thì phải xem bản lĩnh của chính cậu ta đã.” Chú Hạng nói, khóe miệng hơi nhướng lên, “Nếu như đến một Cố Minh Hạo cậu ta cũng không đối phó được, thì lấy cái gì để tiếp nhận thành phố A đấu lại Sở Ninh Dực?”
Băng Tuyết hơi khựng lại một chút, ý của Zero là để cho bọn họ nội đấu?
Nội đấu, đây không phải là chuyện Zero ghét nhất hay sao?
“Hiện giờ Sở Ninh Dực không có bất kỳ động thái gì, nhưng hai chân của hắn đã khỏi rồi. Đây là tin tức về hắn ngày hôm nay.” Băng Tuyết đưa di động trong tay mình tới.
Chú Hạng chỉ là cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi nhướng lên, “Quả nhiên, chỉ có Thủy An Lạc mới có thể đánh vỡ tất cả giới hạn của cậu ta, hôm đó sau khi Báo Tuyết rời khỏi đó thì đi đâu?”
Băng Tuyết hơi cúi đầu, báo cáo: “Chúng tôi theo đến vùng châu thổ, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, chúng tôi đã mất tung tích của hắn.”
Chú Hạng trái lại không hề trách cứ cô ta. Dù sao danh tiếng của Báo Tuyết vẫn còn đó. Trên thế giới này, người có khả năng đuổi theo hắn cũng không có mấy người.
Chú Hạng hơi giơ tay lên, “Ngày tôi gặp Báo Tuyết, Sở Ninh Dực đang làm gì?”
“Sở Ninh Dực mấy ngày nay đều ở trong nhà chưa hề đi ra ngoài. Cố Minh Hạo nói, thần kinh chân của hắn đã được đả thông, giờ đang phục hồi chức năng tại nhà, đến ngày hôm qua thì Sở Ninh Dực đã có thể đi lại.” Băng Tuyết trả lời dứt khoát.
“Nói cách khác, mấy ngày nay không có ai nhìn thấy Sở Ninh Dực?” Sắc mặt của chú Hạng thoáng thay đổi.
Băng Tuyết dừng một chút, có vẻ như đang tra cứu thông tin này, cuối cùng nói: “Buổi tối Cố Minh Hạo có thấy Sở Ninh Dực xuống nhà chơi với lũ trẻ.”
Chú Hạng nghe Băng Tuyết nói vậy, khẽ gật đầu.
“Zero, ngài hoài nghi Báo Tuyết là Sở Ninh Dực?” Băng Tuyết có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.
Chú Hạng chắp hai tay sau lưng, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ ảo kia: “Xem ra là tôi đã lầm rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.