An Phong Dương nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn chẳng nhận ra được điều gì.
“Hồi còn nhỏ chúng ta nhìn thấy những người cha người mẹ đánh chửi con cái vì thành tích còn ít hay sao? Chúng ta không bị thành tích làm khó, thế nhưng bây giờ em như vậy không phải cũng giống như họ à? Có gì quan trọng hơn việc con bé được sống vui vẻ hạnh phúc đâu chứ.” An Phong Dương khẽ thì thầm vào tai Mân Hinh, lại hôn lên gò má cô một cái.
Mân Hinh tựa vào ngực anh, tay vẫn vo gạo, “Em biết, chỉ là...” Cuối cùng Mân Hinh cũng không nói tiếp, “Được rồi, anh đi ra ngoài đi, để em nấu cơm.”
“Anh phụ em.” An Phong Dương nói, tiếp tục hôn cô một cái, sau đó buông cô ra đi lấy nước nấu cơm.
***
Tại một bãi đất trống đen kịt, xa xa lấp loáng ánh sáng trắng.
Gió biển thổi tung vạt áo, dưới ánh trăng mờ ảo, một người đàn ông đang đứng thẳng ở đó.
Người phụ nữ phía sau mặc một chiếc áo da màu đen, tay cầm di động, đứng ở sau lưng ông ta báo cáo gì đó.
Người phụ nữ kia có mái tóc dài đến thắt lưng, mặt mũi lạnh lùng, giống hệt như biệt danh của cô ta: Băng Tuyết.
Người đàn ông kia từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía xa xăm.
“Cố Minh Hạo quá tư lợi, nhưng cũng may người kia đủ ngoan độc, chuyện gì cũng dám làm.” Ông ta kia thản nhiên nói.
Băng Tuyết gật đầu nói phải, “Bên phía Janis phải làm sao? Anh ta đề nghị muốn tiếp nhận thành phố A, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890574/chuong-2242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.