Thủy An Lạc lắc lắc cánh tay anh rồi nhìn trạm tàu điện phầm phía trước: “Tàu điện ngầm tàu điện ngầm, con trai anh, con trai anh!”
“Nhiều người lắm!” Sở Ninh Dực không thích chen tới chen lui ở chỗ đông người, nhất là vào thời gian này.
Thủy An Lạc nhìn vị Tổng giám đốc kiêu ngạo nào đó kia, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của con trai thì dứt khoát gạt tay của anh ra: “Vậy anh cứ thả em xuống trước là được rồi, tự em đi tàu điện ngầm, đến lúc đó em sẽ nói cho con trai của anh biết rằng ba của nó còn đang kẹt xe trên đường, anh cứ chờ đó xem!”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực thả chậm tốc độ xe, đấu tranh lựa chọn giữa tàu điện ngầm và ánh mắt của con trai.
Nói thật, Sở tổng chưa bao giờ ngồi tàu điện ngầm cả, một lần cũng chưa!
Thế nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc Sở tổng biết sự thực rằng tàu điện ngầm có rất nhiều người, dù sao thì bình thường tin tức cũng đưa tin.
“Nhanh lên nào, nhanh lên nào, trạm tàu điện ngầm này có tàu tốc hành, để lỡ còn phiền toái hơn, còn có mười phút thôi!” Thủy An Lạc hô lên bảo anh dừng xe.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp trước ánh mắt của con trai mà dừng xe ở bãi đỗ xe cách cổng ga tàu điện ngầm không xa, sau đó gọi điện bảo chú Sở đến lấy xe rồi cùng Thủy An Lạc đi vào ga tàu điện.
Cũng lâu lắm rồi Thủy An Lạc mới đi tàu điện ngầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890565/chuong-2233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.