Đầu bên kia im lặng, một lát sau mới lên tiếng: “Tôi cho rằng sức chịu đựng của Sở Ninh Dực rất tốt, cho nên mới nói như vậy với bạn của tôi, chắc là anh ta đã hiểu lầm ý tôi.”
Thủy An Lạc nghĩ cái lý do này đúng là hay thật, nếu như không phải cô biết tỏng mục đích của hắn thì có khi cô đã tin rồi.
“Thật sao.” Thanh âm của Thủy An Lạc nhàn nhạt. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp lời: “Nếu là như thế thì coi như tôi đã hiểu lầm anh đi. Thế nhưng cho dù là như vậy thì tôi cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm những chuyện tổn thương đến chồng của tôi!”
Thủy An Lạc nói bằng giọng điệu nghiêm túc, tựa như cô rất để ý chuyện Sở Ninh Dực có bị ức hiếp hay không.
Janis cười cay đắng, nói: “Tôi chỉ muốn nói rõ với cô thôi. Tôi chẳng có lý do gì mà phải đối đầu với anh ta cả, không phải sao?”
“Tôi cũng chỉ nói rõ ràng cho anh biết thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc, cô lại nói tiếp: “Vậy nên Janis này, chúng ta không cần làm bạn nữa đâu.”
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?” Janis có chút sốt ruột.
“Chuyện này còn chưa đủ sao?” Thủy An Lạc hỏi ngược lại gã một câu: “Janis, có mấy lời tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không muốn nói đến lần thứ hai, anh có hiểu không?”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài, Janis bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Thủy An Lạc tắt mắt điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890524/chuong-2192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.