“Tích tích...” Máy tính xách tay đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn đến. Sở Ninh Dực hoàn hồn lại rồi mở màn hình máy tính lên, nhìn tin nhắn vừa mới được gửi tới đang hiện trên đó.
[Báo Tuyết, có người muốn gặp anh.]
Sở Ninh Dực nhìn tin nhắn này, không trả lời lại.
Anh ngồi nửa tiếng rồi tự tay cầm lấy di động trên bàn, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ: “A Sơ, là tôi.”
Đầu bên kia có chút ầm ĩ, Sở Ninh Dực đợi một lát mới yên tĩnh lại, sau đó là thanh âm trầm thấp của A Sơ vang lên: “Làm sao thế?”
“Giúp tôi đi gặp một người.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ. Chúng đứng đó một cách ngay ngắn, chiếu sáng màn đêm của cả một thành phố.
Thủy An Lạc đã từng nói đùa với anh rằng, ban đêm vốn là đen tối, vì sao lại phải cần đèn đường rọi sáng làm gì?
Lúc đó cô chỉ hỏi vui một chút chứ không hề nghĩ muốn một câu trả lời, mà bản thân Sở Ninh Dực cũng không nghĩ được cho cô một đáp án nào, đó là một câu hỏi rất khá, ít nhất anh không biết được đáp án.
A Sơ ở đầu bên kia dừng một chút.
“Gần đây anh gặp phải phiền phức gì sao?” A Sơ bắt đầu suy đoán, nhưng cũng khá là rõ ràng.
Sở Ninh Dực cười nhẹ một tiếng, coi như thừa nhận lời anh ta vừa nói.
Đầu bên kia yên tĩnh một hồi rồi mới lên tiếng: “Được, địa điểm, thời gian, người tôi cần gặp là ai.”
“Tôi sẽ cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890522/chuong-2190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.