Bánh Bao Rau trừng mắt nhìn cô bé: “Cậu cút qua phòng bên với chị Niệm Niệm của cậu ấy!” Bánh Bao Rau vừa nói vừa ôm gối đầu của mình chạy qua giường của Bánh Bao Đậu.
Tiểu Bất Điểm tự lăn một vòng trên giường, có vẻ bé cảm thấy rất vui khi chiếm được giường này: “Chị Niệm Niệm thích ngủ một mình có được không hả!”
Ý nói bóng gió là, nếu không phải như vậy thì tôi còn lâu mới thèm qua đây!
Bánh Bao Rau: “...”
Cái đồ sói mắt trắng này, buổi tối có sợ chết cũng không thèm quan tâm tới cậu ta nữa. Ngủ, nếu không chỉ sợ nhóc sẽ bị đồ sói mắt trắng này làm cho tức chết mất!
Thủy An Lạc vịn tường đi xuống, ham muốn lắp camera an ninh của cô lại càng mãnh liệt hơn. Con trai kiêu ngạo của cô nổi cơn ghen cũng ghen một cách kỳ cục như vậy ấy hả.
Sở Ninh Dực nhìn vợ ngốc vừa cười đến co giật vừa quay lại liền dứt khoát đứng dậy. Thủy An Lạc thoáng sững ra: “Anh làm gì thế?”
“Đi lắp camera cho em.” Sở Ninh Dực quăng cho cô một câu.
“Được, được!” Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc lập tức tỏa sáng nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực: “...”
Con trai, ba mặc niệm cho con!
Chuyện lắp camera là chuyện không thể. Sở tổng không có sở thích nặng đô là đi quan sát sinh hoạt của con trai với con dâu nhà mình, cho nên sự thực chỉ là anh đứng dậy đi vệ sinh mà thôi.
Thủy An Lạc cười hí hửng đi theo, Sở Ninh Dực đi tới cửa thì quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890518/chuong-2186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.