Chương trước
Chương sau
Sở Ninh Dực không nhìn cô, gọi một cuộc điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài, những chiếc xe đằng sau nhanh chóng bị chiếc xe vừa xuất hiện phân luồng tách ra.
Sở Ninh Dực càng không nói gì, Thủy An Lạc lại càng đứng ngồi không yên.
“Lúc đó em không nghĩ được nhiều như vậy.”
Thủy An Lạc nói xong.
Gay rồi!
“Hơn nữa lúc ấy không còn đến nửa tiếng đồng hồ nữa.”
Thủy An Lạc nói xong.
Gay thật rồi!
Cuối cùng Thủy An Lạc cũng lười không muốn nói nữa mà tựa luôn vào cửa sổ nhìn tuyết bay đầy trời bên ngoài.
Tay Sở Ninh Dực nắm chặt vô lăng, trên tay đã nổi đầy gân xanh.
Nếu vừa rồi anh không tới kịp, cô không bị ngã chết thì cũng bị người ta đánh chết rồi. Cái cô gái ngứa đòn này, đúng là điển hình của dạng người không sợ chết.
Anh lái thẳng xe ra khỏi thành phố A, cuối cùng Thủy An Lạc cũng hoàn hồn lại, quay ra nhìn Sở Ninh Dực: “Đi đâu thế?”
“Nhốt em lại an toàn hơn.” Sở Ninh Dực nghiến răng nghiến lợi nói.
Thủy An Lạc thế này khiến anh không thể nào mà yên tâm cho được.
Thật ra lúc này đang là lúc ngày một nguy hiểm rồi.
Thủy An Lạc đờ ra, hiểu được lời anh nói liền không bình tĩnh nổi nữa.
“Sở Ninh Dực, anh không thể làm như thế được. Sở Ninh Dực, anh dừng xe lại cho em.” Thủy An Lạc quát lên, cô nắm chặt cổ tay anh, môi mím chặt.
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, ánh mắt đó rõ ràng là đang nói: Sao lại không được?
Thủy An Lạc thấy hai người càng ngày càng xa khỏi thành phố liền gắt lên: “Sở Ninh Dực, anh dừng xe lại, anh mau dừng xe lại đi, em không đi.”
Bảo một mình cô nhìn họ trong vòng nguy hiểm, cô không làm được.
Sở Ninh Dực không thèm để ý tới cô, vẫn tiếp tục lái xe.
“Sở Ninh Dực, nếu anh dám để em đi, em sẽ khiến anh cả đời này không tìm được em nữa, em nói được là làm được, anh cũng biết là em sẽ làm được mà.” Thủy An Lạc lắc mạnh cánh tay của anh, hung hăng uy hiếp.
Ác long xuất hiện, có nghĩa là tai ương ngập máu sắp ập tới.
Cô biết rõ như vậy thì sao có thể đi được đây?
“Két...”
Xe phanh gấp lại, Thủy An Lạc bị lao về phía trước theo quán tính, lúc đầu óc đang choáng váng cô lại bị anh kéo lại. Thủy An Lạc bị chuỗi hành động này làm cho váng vất mặt mày, cô bị Sở Ninh Dực ôm vào lòng, mạnh bạo hôn xuống.
Thủy An Lạc khẽ rên lên một tiếng, người đàn ông này cắn vào môi cô rồi, đau quá.
Sở Ninh Dực gặm cắn môi cô trong cơn hoảng loạn. Vào những thời khắc nguy hiểm thế này, cô gái này luôn dùng sự thật để khiến anh hiểu được thế nào gọi là đau đớn tan nát con tim.
Khi Thủy An Lạc đang mặc niệm cho cái eo thắt đáy lưng ong của mình. Cuộc chiến căn cứ ở thành phố A đã được kéo màn, Tuyết Long đưa người đi phá hủy căn cứ bồi dưỡng Con Mắt, người của An Phong Dương thì xử sạch đống Con Mắt còn chưa kịp rút lui.
Lúc Cố Minh Hạo trở về thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.
Trong cuộc chiến với Con Mắt, Sở Ninh Dực đã nắm quyền chủ động, điều đó có nghĩa là, sau này nếu căn cứ muốn làm gì ở thành phố A này thì cũng đều sẽ không tiện nữa.
Trận chiến này, Sở Ninh Dực thắng một bàn đẹp, nhưng cũng lại gặp nguy hiểm.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong trông thấy Hạ Lăng ở trong nhà, Hạ Lăng đang ngồi ngoài ban công ngắm tuyết.
Hạ Lăng thế này trông hoàn toàn giống với dáng vẻ của An Kỳ Nhu.
Đều là hình bóng của An Kỳ Nhu hết.
Phong Phong nhìn, có khoảnh khắc anh gần như đã nhận nhầm người.
Kiều Nhã Nguyễn dựa bên cửa, giây phút này Hạ Lăng lại giống hệt với An Kỳ Như đã ôm lấy cô trên xe bus, dịu dàng nói với cô rằng “đừng sợ” năm đó.
Hạ Lăng ôm lấy đầu gối, nhẹ nhàng cất tiếng: “Hai người tới rồi. “
Giọng nói này cũng cực giống với Kỳ Nhu, giọng điệu ấy, sự dịu dàng trong đó cứ như thể Kỳ Nhu đã trở lại vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.