“Bệnh viện?” An Phong Dương nhìn gã đàn ông đã bị chọc thành con nhím dưới đất, một tay chặt vào cổ lão, sau đó ném lên giường dùng chăn quấn lại, “Lạc Lạc đến bệnh viện rồi, con bé nói biết danh sách ở đâu.”
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua người trên giường: “Liên hệ Tuyết Long qua đây, quản chế bên này, một khi két bảo hiểm được mở ra, lập tức ra tay bên này.”
An Phong Dương gật đầu, Sở Ninh Dực đã đi ra ngoài trước.
Thủy An Lạc ngồi trên xe, người lái là chú Sở. Cô liên tục nhìn đồng hồ, muốn đến bệnh viện trước mười giờ là không thể nào, chỉ mong Triệu Uyển Uyển có thể kéo dài thời gian cho cô một chút.
“Triệu Uyển Uyển, chị cô đã dùng mạng sống để đổi mạng cho cô, chỉ cần mười phút thôi, giúp tôi mười phút thôi là được.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, hai bàn tay xoắn lại với nhau bởi vì dùng sức mà đã trở nên trắng bệch.
Chín giờ năm mươi, nhân viên công ty bảo hiểm bắt đầu làm việc, chuẩn bị mười giờ mở cửa.
Hai tay của Triệu Uyển Uyển đã được cởi trói, ngay cả băng dính trên miệng cũng được gỡ xuống.
“Cô Triệu, chỉ cần lát nữa cô phối hợp với chúng tôi mở được két sắt, chúng tôi tức khắc sẽ thả cô ra.” Gã cầm đầu quay lại nhìn Triệu Uyển Uyển nói.
Hai tay cô vô lực buông thõng ngồi trên ghế, khàn giọng nói, “Các người có giỏi thì giết tôi đi, tôi sẽ không giúp các người mở két bảo hiểm đâu.” Tuy không biết bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890499/chuong-2167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.