Tiểu Bảo Bối hơi giật mình nhìn em trai mình.
“Cậu làm gì thế?” Tiểu Bất Điểm kêu toáng lên. Bé không biết mặc quần áo, anh Bảo Bối thật là tốt, còn định mặc quần áo hộ bé nữa.
Bánh Bao Rau liếc xéo cô bé một cái, “Anh tôi phải đi thăm chị Miên Miên, cậu đừng có làm phiền anh ấy.”
“Nhưng tôi không biết mặc đồ!” Tiểu Bất Điểm siết chặt tay, giống như có thể lao tới đấm đá bất cứ lúc nào.
Tiểu Bảo Bối hơi nhún vai, “Vậy em giúp Tiểu Bất Điểm mặc quần áo đi, anh đi thăm Miên Miên.”
“Ai cần cậu ta?” Tiểu Bất Điểm tỏ ra chán ghét rõ ràng, sau đó với tay giật lấy quần áo của mình. Bé thà đi tìm mẹ nuôi còn hơn là nhờ cậu ta giúp.
Mặt Bánh Bao Rau đầy vạch đen.
Tiểu Bảo Bối nhún vai, chuyện này không liên quan gì đến nhóc hết, đáng ra nhóc không nên vào đây mà nên chuồn thì hơn.
“Cậu quay lại đây, mẹ tôi còn phải lo cho Bao Đậu.” Bánh Bao Rau hung hăng nói.
Thủy An Lạc đứng ngoài cửa bình tĩnh im lặng. Trước kia lúc mẹ chăm sóc hai đứa cũng đâu thấy con đau lòng vì mẹ phải chăm sóc hai đứa mệt mỏi hả?
Con trai, lý do này của con thật là giả dối quá đi.
Tiểu Bất Điểm nhíu mày, hình như mẹ nói, Bánh Bao Đậu bị ốm, hiện giờ mẹ nuôi nhất định là đang chăm sóc cho Bánh Bao Đâu, giờ bé mà qua đó hình như không ổn cho lắm.
Nhưng mà... Tiểu Bất Điểm cúi đầu nhìn quần áo của mình. Bé không biết mặc quần áo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890496/chuong-2164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.