Thủy An Lạc đi tới dừng lại trước mặt anh.
“Chuyện anh làm, đám người kia biết hết à?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.
Sở Ninh Dực xua xua tay mình, ý bảo Thủy An Lạc nói sai rồi, “Phải nói là đám người đó biết tất cả những chuyện mà Báo Tuyết làm, nhưng lại không biết Báo Tuyết là Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực là Báo Tuyết.”
Sở Ninh Dực nói xong lại đưa tay ra cầm cổ tay cô kéo mạnh cô vào người mình.
Thủy An Lạc kinh hãi thốt lên, hai cánh môi đã bị người kia hôn nồng nhiệt.
Thủy An Lạc vùng vẫy không thoát được, lại bị Sở Ninh Dực ôm lên giường nháo một hồi rồi mới thở dốc buông đối phương ra.
Thủy An Lạc nhìn ngó xung quanh một lượt, ngực hơi phập phồng khiến mặt cô càng đỏ hơn.
“Anh có thể đừng cứ động tí lại “lái xe” có được không hả?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhìn vợ mình mà không muốn “lái xe”, vậy thì chắc chắn là có vấn đề.” Sở Ninh Dực tỏ ra đương nhiên.
Thủy An Lạc: “...”
Kiểu logic như thần của Sở tổng, quả nhiên người bình thường không thể hiểu nổi.
“Báo Tuyết là cái gì thế?” Thủy An Lạc hỏi thẳng vào vấn đề.
Sở Ninh Dực vạch đen đầy mặt, “Báo Tuyết là ông xã em, em nói là cái gì là sao?”
Thủy An Lạc chớp mắt, cô cố tình mà.
Sở Ninh Dực nằm thẳng ra, lại ôm cô vào lòng, “Không có quy củ thì sao thành hình được, người như bọn anh, mỗi người đều có một thân phận để mặc bộ quân phục lên, và thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890479/chuong-2147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.