“Janis quen ba Lạc của em à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Sở Ninh Dực nhìn người hầu đẩy xe lăn tới. Anh cởi áo khoác ra ném sang một bên, sau đó chỉnh lại tay áo của mình, ngồi xuống xe lăn.
“Lần trước lúc Lạc Hiên tới đảo Kim Cương đã đưa Janis theo, thế nên Lạc Hiên không thể thoát khỏi liên quan được, chắc chắn là anh ta đã về rồi.” Sở Ninh Dực nói, nhưng giọng rất bình tĩnh.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, Lạc Hiên kia giờ cũng không phải người tốt đẹp gì.
Lúc hai người về đến phòng khách, quả nhiên liền thấy Lạc Hiên đang nói chuyện với Janis.
Thủy An Lạc lườm một cái, ông anh này của cô đúng là nên lôi ra chém mà.
“Ai ya, hai người này cuối cùng cũng chịu về rồi, anh không biết là Provence có nhiều nơi hay ho để đi thế đâu nhé.” Lạc Hiên dựa vào sofa, nói bằng giọng điệu tao nhã.
Thủy An Lạc đẩy xe lăn vào, hừ nhạt một tiếng, cũng không nói gì.
Sở Ninh Dực nắm hai tay vào nhau, thấy Janis đứng dậy, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“Vài ngày nữa là phải về rồi, lần sau tới không biết còn phải đợi tới khi nào, nên nhân cơ hội này đưa cô đi thêm vài nơi nữa.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đáp lại, hơn nữa hoàn toàn khác xa với vẻ lạnh lùng trước đây, anh lúc này, trông lại có vẻ man mác buồn.
Sở Ninh Dực nói xong, ánh mắt còn có vẻ sa sút, hai tay bất giác đặt lên hai chân mình.
Thủy An Lạc thầm quan sát, không nhịn đương phải thầm nhấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890472/chuong-2140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.