Sở Ninh Dực ngồi dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường, chỉnh chế độ sáng thấp nhất.
“Triệu Uyển Uyển nói thế nào?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
“Triệu Uyển Uyển không truy cứu, rộng lượng thật.” Câu này tuy do Sư Hạ Dương thốt ra nhưng chính anh ta cũng thấy mỉa mai, mà không hiểu sao lại thấy mỉa mai.
“Sao cậu biết đó là Triệu Phi Phi, Triệu Uyển Uyển chỉ đích danh à?”
“Đó là miếng ngọc bội năm đó tôi tặng cho Dương Dương. Lúc sắp lâm chung Dương Dương đưa cho Triệu Phi Phi, lúc Triệu Uyển Uyển bị thương, trong tay nắm chặt miếng ngọc bội đó.” Sư Hạ Dương giải thích, “Hơn nữa Triệu Phi Phi cũng đã thừa nhận ngọc bội là của cô ta.”
Ngọc bội?
Ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực gõ nhẹ trên giường.
“Hóa ra là như vậy“.
Giao điểm của ba cái tên tương tự, hóa ra nằm ở miếng ngọc bội.
“Sư phụ...”
“Không sao, chuyện này cậu tự giải quyết đi.” Sở Ninh Dực nói xong, ngắt điện thoại một cách không hề khách khí, sau đó đứng dậy, xuống giường.
Thủy An Lạc ngáp dài, mắt hơi nhíu lại, nhìn người đàn ông bên giường, “Anh đi đâu thế?”
Sở Ninh Dực thay quần áo, quay đầu hôn lên môi cô, “Định luật ba lần không phải trùng hợp xem ra có thể kiểm chứng rồi, giao điểm của Triệu Uyển Uyển, Triệu Phi Phi, Triệu Dương Dương đã xuất hiện rồi, anh phải về xem.”
“Gì cơ?” Thủy An Lạc nghe anh nói, lập tức tỉnh như sáo, ngồi dậy, nhìn người đàn ông đang cài cúc áo, “Ba người họ thực sự có liên quan đến nhau sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890461/chuong-2129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.