Sở Ninh Dực cũng không nóng vội, anh đang chờ Lạc Vân tiếp tục lên tiếng.
Hố, anh đã đào.
Người, cũng đã nhảy.
Như vậy tiếp theo Lạc Vân phải trả lời thế nào còn phải xem anh có ra cái bẫy nào hay không đã.
Trên lầu, Long Man Ngân đưa Thủy An Lạc vào phòng khách nhưng sắc mặt của bà không hề ổn chút nào.
Phòng dành cho khách này là do Long Man Ngân cố ý cho người chuẩn bị. Bà sợ mấy đứa nhỏ không ngủ được do lạ chỗ cho nên mới cho người sắp thêm ba cái giường nhỏ trong phòng dành cho khách.
Như vậy thì ba đứa nhỏ có thể ở cùng với ba mẹ, có thể yên tâm ngủ được.
Thủy An Lạc đánh giá một vòng quanh căn phòng này, so với lần trước lúc cô tới thì thoải mái hơn nhiều, hẳn là mẹ cô đã dùng rất nhiều tâm sức để chuẩn bị căn phòng này.
“Lạc Lạc, mẹ hỏi con, Bánh Bao Đậu...” Long Man Ngân nói đến một nửa rồi không nói tiếp nữa.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn thật kỹ Long Man Ngân: “Bánh Bao Đậu làm sao ạ?”
Đối với Thủy An Lạc thì trong ba đứa con của mình chỉ có mỗi mình Bánh Bao Đậu là bình thường nhất.
Thế nhưng cô lại quên mất rằng, năm đó cô cũng chỉ là một người cực kỳ bình thường.
“Không có gì.” Long Man Ngân thở dài một hơi, sau đó kéo Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh mình: “Ba của con thế nào rồi?”
Thủy An Lạc nghe Long Man Ngân nói vậy thì chỉ hơi nhún vai, sau đó trả lời: “Vẫn như vậy thôi, con muốn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890446/chuong-2114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.