Cố Minh Hạo khẽ gật, ra khỏi thang máy mới nói: “Mai tôi sẽ đích thân tới tận nhà để xin lỗi.”
“Có liên quan gì tới anh đâu, là tôi tự bị bỏng mà.” Thủy An Lạc vẫn diễn, lúc này chân đã hết đau, hơn nữa Sở Ninh Dực cũng đã về, nên cô có cảm giác như sống lại vậy.
Thang máy được đóng lại, sắc mặt Sở Ninh Dực càng khó coi hơn.
Thủy An Lạc cúi đầu, biết ngay kết quả sẽ thế này mà, dù trong lòng có ngàn vạn điều muốn hỏi, nhưng thấy Sở Ninh Dực như vậy, cô cũng không dám hỏi gì nữa.
Điều cô muốn hỏi nhất là: Thím Vu đã về chưa?
Thang máy lên đến tầng hai mươi hai, bên ngoài có hơi lạnh, Thủy An Lạc ngồi trên người Sở Ninh Dực ấn mã mở cửa.
“Chuyện lần này là ngoài ý muốn thật, em không muốn dùng...”
“Ôi trời ơi, tổ tông của tôi ơi, cô lại làm sao thế này?” Thím Vu kêu lên, đứng dậy nhìn người vừa tiến vào cửa.
Thủy An Lạc ngẩng phắt dậy, sống mũi cay xè.
Cô nhìn chằm chằm người đang đi tới, vịn vào vai Sỏ Ninh Dực đứng một chân xuống, ôm chặt lấy thím Vu.
“Thím Vu, cháu nhớ thím quá, thím Vu.” Giọng Thủy An Lạc khàn đặc, như đứa trẻ lâu rồi không được gặp mẹ, biết mẹ gặp nguy hiểm nhưng lại bất lực không thể làm gì, giờ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.
Thím Vu ôm chặt lấy Thủy An Lạc, cũng rơi nước mắt theo, “Về rồi, tôi về rồi đây, đừng khóc nữa, đừng khóc mà.” Thím Vu vỗ lưng cô an ủi, bảo cô không khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890432/chuong-2100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.