Cố Minh Hạo gần như đã đập hết tất cả những thứ có thể đập trong phòng. Hắn gào thét như phát điên, đá đấm lung tung. Nhân viên kỹ thuật và vệ sĩ đều chỉ dám đứng xa nhìn, không ai dám lại gần khuyên can.
Thủy An Lạc bưng cháo Bát Bảo đặt lên bàn, múc ra từng bát cho bọn nhỏ. Dưới lầu vẫn vang lên đủ loại tiếng động, Thủy An Lạc nghĩ, chỗ này cách âm tốt như vậy mà cũng không ngăn được tiếng ồn, xem ra hắn đã phát điên thật rồi.
Tiểu Bảo Bối dụi mắt đi xuống, Bánh Bao Rau đi theo sau.
“Mẹ, dưới nhà làm sao thế?” Tiểu Bảo Bối mở miệng hỏi.
“Dẫn em đi rửa mặt đi, không sao cả đâu.” Thủy An Lạc bình tĩnh nói, quay về phòng ngủ gọi Bánh Bao Đậu còn đang ngủ nướng dậy. Bánh Bao Đậu không muốn rời giường, khóc một lúc lâu mới được Thủy An Lạc bế ra, xầm xì không vui ngồi tại chỗ, cầm thìa từ từ ăn cháo.
Âm thanh dưới lầu vẫn còn vang lên, Thủy An Lạc nghi ngờ, có khi nào hắn đập nát cả cái nhà rồi không.
“Mẹ, dưới lầu đang làm gì vậy ạ?” Bánh Bao Đậu đang khó chịu, nghe thấy tiếng ồn lại càng khó chịu hơn.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, đập phải được mười phút rồi. Cô cầm di động lên, tìm số điện thoại mà Cố Minh Hạo đưa cho mình bấm gọi.
Dưới lầu, toàn bộ căn phòng đã trở thành một mảnh phế tích.
Vệ sĩ nhìn thấy màn hình hiển thị, vội vàng nói, “BOSS, là cô Thủy.”
Quả nhiên, gã đàn ông vốn đang điên cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890416/chuong-2084.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.