Mấy chục cân sủi cảo đông lạnh.
Nghe rõ này, là mấy chục cân chứ không phải là mười mấy cân nhé.
[Tiểu Lạc Tử: Không phải chứ, mày mua nhiều cái đó như thế làm gì? Để lâu cũng có ngon nữa đâu.]
[Lão Phật Gia: Ăn cho tiện, Tiểu Bất Điểm quy kết cuộc sống dạo gần đây thành theo tao đi xin cơm khắp nơi đấy.]
[Tiểu Lạc Tử:...]
“Em phát hiện, Lão Phật Gia nhà em quả là một người kỳ lạ, Phong Tứ nhà anh cũng vậy.” Thủy An Lạc nói rồi vẫn nhìn chằm chằm vào câu nói cuối cùng kia.
Sở Ninh Dực nhướng mày, với tay lấy đĩa, Thủy An Lạc tiện tay liền đưa cho anh.
[Tiểu Lạc Tử: Thế mày mua thịt không mua rau à? Mày có thấy nhà ai chỉ xào thịt không chưa?]
[Lão Phật Gia:...]
[Lão Phật Gia: Tao cũng đã mua bao giờ đâu, trước đây mẹ tao không bắt tao đi mua mấy cái này, trong quân đội với trường học cũng không dùng đến mà.]
[Tiểu Lạc Tử: Bỗng cảm thấy thương thay cho Phong Ảnh đế.]
[Lão Phật Gia: Cút~]
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên ghế, nhìn cuộc đối thoại trên màn hình, lại nghe tiếng đóng cửa bên ngoài truyền đến, cô đứng dậy đi ra, “Ba con đâu rồi?”
Tiểu Bất Điểm đang cầm táo gặm, ngồi trên sofa xem tivi, thấy mẹ hỏi vậy liền đáp: “Qua nhà mẹ nuôi xin rau rồi ạ.” Một mớ rau nhỏ kia sao có thể đủ cho một bữa cơm cơ chứ, haiz~
Kiều Nhã Nguyễn lẳng lặng rụt lại, bắt đầu ngẫm lại, liệu có phải cô sai thật rồi không?
Sau khi quay lại phòng, Kiều Nhã Nguyễn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890398/chuong-2066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.