Giọng của Bánh Bao Rau không lớn, nhưng chuyện đó không cản trở việc không khí lạnh như băng đã có thể đông cứng cả cái phòng khách.
Thủy An Lạc ôm con gái lặng lẽ rụt vào trong góc ghế sofa, bầu không khí này không ổn lắm.
Tiểu Bất Điểm chớp mắt, tiếp tục chớp mắt, không hẳn là sợ, nhưng phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao không để bị thua mới được.
“Đang làm gì thế?” Sở Ninh Dực và Phong Phong bước ra ngoài, liền thấy hai đứa nhóc đang cự cãi nhau trong phòng khách.
“Ba, ba...” Bánh Bao Đậu vội vàng tụt xuống khỏi chân mẹ mình, thời buổi này, phải tìm cây cao bóng cả mới dựa dẫm được.
Thủy An Lạc nhìn con sói mắt trắng nhỏ nhà mình, tức đến trợn tròn mắt.
Bánh Bao Đậu có chỗ dựa vững chắc là ba, hoàn toàn không để tâm đến khói lửa tơi bời bên kia nữa, an tâm rúc trong lòng ba mình xem trò vui.
Suy cho cùng thì mẹ quá yếu, không thể trấn áp được khí thế của anh trai.
Sở Ninh Dực ôm lấy cô con gái vừa leo lên trên đùi muốn rúc vào ngực mình, nheo mắt nhìn hai đứa nhóc đứng cách đó không xa.
“Bao Rau, Tiểu Bất Điểm là con gái, con phải nhường em ấy chứ.”
“Hừ... cậu ta mà là con gái á?” Lời này của Bánh Bao Rau rõ ràng tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Phong Phong: “...”
“Không phải chứ thằng nhóc này, chú Tư của con còn ở đây đấy, sao lại nói em không phải con gái hả?” Phong Phong nổi giận, bước qua bế con gái mình lên, “Sau này chúng ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890392/chuong-2060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.