Thủy An Lạc xoay người phất tay, ra hiệu cho người đàn ông không đáng tin cậy kia vào phòng làm việc dọn sạch tàn thuốc lá, đừng mong cô dọn hộ.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đóng cửa phòng ngủ mới nhếch môi đứng dậy, sau đó vào phòng làm việc.
Bánh Bao Rau mới là quái nhân, nhóc vốn không phải người nói nhiều, hơn nữa một khi ngồi là có thể ngồi cả một ngày, những bảng chữ cái mà Sở Ninh Dực mua cho nhóc, cơ bản chỉ cần anh dạy một lần, nhóc đã có thể nhớ kỹ.
Cho nên, rõ ràng là hai đứa nhóc sinh cùng một ngày, cách nhau chỉ có ba phút, Bánh Bao Đậu còn chưa biết gì, Bánh Bao Rau đã biết rất nhiều chữ.
Sở Ninh Dực đang xử lý tài liệu trong phòng khách, Bánh Bao Rau ngoan ngoãn đọc sách của mình, anh liếc nhìn con trai một cái.
“Ra ngoài chơi đi con.” Sở Ninh Dực bỏ tài liệu trong tay xuống, nói với con trai.
Con gái thì gọi mãi không chịu về, nhưng con trai thì anh lại phải nịnh nọt để nhóc ra ngoài chơi.
Bánh Bao Rau khép quyển sách lại, “Ba, ba mua cho con mấy quyển sách nữa đi.”
Sở Ninh Dực: “....”
Anh vươn tay ôm cậu nhóc lên đùi mình, vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé: “Không thích đi chơi à.”
“Chẳng có gì thú vị cả.” Bánh Bao Rau tỏ ra đương nhiên nói.
Sở Ninh Dực bị đáp án này làm cho sững người, anh nghiêng đầu suy nghĩ, hồi bé anh cũng đâu đến mức như vậy, thằng nhóc này sao lại quái dị như vậy chứ?
“Vào phòng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890386/chuong-2054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.