Thủy An Lạc hơi mím môi, lửa giận khủng khiếp thật.
Mà người đàn ông bị Kiều Nhã Nguyễn mắng chửi thậm tệ, giờ phút này đang từ từ tiếp cận thôn trang mà người được gọi là thím Vu ở.
Phong Phong vẫn luôn tò mò, thím Vu sinh ra ở đây, làm sao chạy được tới nước M, lại còn trở thành người hầu cận bên cạnh mẹ anh nữa?
Vân Nam vào mùa đông vẫn ấm áp hơn phương Bắc một chút, cho nên Phong Phong chỉ mặc một chiếc áo jacket đơn giản với quần thể thao, mặc như thế này hoạt động cũng tiện hơn.
Sơn trang tọa lạc ở lưng chừng núi, bốn phía đều là ruộng bậc thang.
Phong Phong ngẩng đầu lên nhìn trời rồi lấy điện thoại ra nhìn đi nhìn lại, vẫn không có tín hiệu, điện thoại của anh đã mất tín hiệu ba ngày nay rồi.
Nhờ phước phần từ thân phận Ảnh đế của anh, giọng địa phương của anh cũng không tệ, thế nên anh đã nhanh chóng nghe ngóng được vị trí nhà của thím Vu.
Thôn trang này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Phong Phong, ít nhất là trông cũng khá sạch sẽ.
Phong Phong đang muốn đi về phía trước, đột nhiên bị người ta cản bước, một bé trai trông qua có vẻ không lớn lắm đưa cho anh một tờ giấy, sau đó nó vừa mút kẹo vừa tủm tỉm cười, đi mất dạng.
Phong Phong tò mò, mở tờ giấy ra, bên trên chỉ có mấy chữ: Đi theo đứa bé.
Nếu là người khác, có lẽ Phong Phong sẽ không đi theo, nhưng anh nhận ra nét chữ này, là chữ của ba anh.
Ba anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890377/chuong-2045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.