Điếu thuốc lá trong tay Cố Minh Hạo đang cháy đỏ, tại sao Sở Ninh Dực lại đề nghị đi đến trường tiểu học?
Anh ta biết trường tiểu học năm đó đã dời đi rồi sao?
Hay là vì Thủy An Lạc cho nên anh ta mới muốn tới đó?
Hay là vì lý do nào khác?
Cố Minh Hạo phát hiện, kể từ sau khi hắn tới thành phố A, mọi chuyện lại khó đối phó hơn những gì hắn nghĩ trước đây, hắn không thể đoán ra mục đích của Sở Ninh Dực đằng sau mỗi quyết định của anh.
Điều đó thật sự khiến hắn rơi vào tình huống bị động.
Vệ sĩ bưng thuốc và nước đến, sau đó đặt xuống bên cạnh Cố Minh Hạo: “Boss, tới giờ uống thuốc rồi.”
Cố Minh Hạo cúi đầu nhìn thuốc ngủ đang đặt trên bàn, dường như nếu không có chúng thì hắn chẳng thể nào đi vào giấc ngủ.
“Chuyện ngày mai đã sắp xếp thế nào rồi?” Cố Minh Hạo nói.
“Đã sắp xếp người bên phía trường tiểu học rồi.” Vệ sĩ A Nại trả lời.
“Sắp xếp người qua cả bên viện dưỡng lão nữa, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến từng hành động của Sở Ninh Dực.” Cố Minh Hạo nói xong liền dập thuốc lá, sau đó cầm thuốc lên.
A Nại gật đầu tuân mệnh, thấy Cố Minh Hạo không dặn dò gì thêm gì nữa thì mới xoay người rời đi.
“Nhóc con, tôi chờ em biết bao năm như thế mà sao em lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ?” Cố Minh Hạo cười ha hả nói. Đáp án mà Thủy An Lạc cho gã chỉ có một: Họ chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890369/chuong-2037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.