“Không ạ, tụi nhỏ đang chơi ở nhà đối diện, để con đi gọi chúng nó về.” Thủy An Lạc nói xong liền đi ra ngoài.
“Sở Ninh Dực! Con trưng ra cái mặt đó là sao hả?”
Thủy An Lạc vừa mới đi đến cửa đã nghe được giọng nói không vui của mẹ chồng. Cô thở dài rồi vẫn quyết định đi ra ngoài, sang nhà đối diện.
Sở Ninh Dực bưng chén nước, không hề thay đổi sắc mặt: “Nếu mẹ tới đây để vợ con nhìn sắc mặt mẹ thì hoàn toàn không cần thiết đâu, chưa ăn cơm thì để con bảo khách sạn mang một bàn thức ăn tới? Đừng bắt vợ con cực khổ đi làm cơm trưa cho hai người rồi vẫn còn bị kén cá chọn canh.”
“Sở Ninh Dực! Con...”
“Bà nội, bà nội...” Bánh Bao Đậu chạy vào rồi lập tức nhào vào Hà Tiêu Nhiên.
Bánh Bao Rau thong thả đi theo mẹ bước vào, sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh ba mình: “Con chào ông bà.”
Hà Tiêu Nhiên thấy cháu gái thì cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Thủy An Lạc không nói gì mà đi thẳng vào nhà bếp làm cơm.
Sở Ninh Dực cúi đầu không thèm nhắc lại. Trong phòng khách lúc này lại vang lên tiếng líu ra líu ríu của Bánh Bao Đậu.
Sở Mặc Bạch đột nhiên đứng dậy, sau đó đi vào nhà bếp.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, nhưng cũng không nói gì.
Trong mắt Hà Tiêu Nhiên xẹt qua chút thâm ý khó có thể nhìn ra, sau đó bà kéo cháu gái đi lên lầu.
Thủy An Lạc đang xắt hành tây. Cô định nấu canh, mùa đông ăn chút canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890360/chuong-2028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.