Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc. Anh biết trong lòng cô có chút không đành lòng. Đôi khi chết lại là một lựa chọn tốt, thứ dằn vặt con người nhất có lẽ chính là bộ dạng như thế này.
“Thủy An Kiều, cô có nhớ Cố Minh Hạo không?”
“Tao là Thủy An Lạc, tao là Thủy An Lạc!” Thủy An Kiều gân cổ phản bác.
“Được, vậy cô có nhớ rõ người đã đối xử với cô rất tốt khi cô còn học lớp hai không?” Sở Ninh Dực sửa lại câu hỏi.
“Ha, Cố Minh Hạo, mày nói Cố Minh Hạo hả? Đó là một thằng ngu, thằng đó kỳ lạ lắm, chẳng nói chuyện với bất kỳ ai cả, mày có biết tại sao không?” Thủy An Kiều tỏ vẻ thần bí nói, sau đó cô ta nhìn ngó xung quanh như thể sợ bị kẻ nào khác nghe thấy: “Nó đã tự tay giết chết ba nó đấy, thằng đấy bị bệnh, bị thần kinh đó.”
Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy. Cô nhìn Thủy An Kiều bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Cô không được ăn nói lung tung!”
“Ai nói lung tung, tao đã nghe chính mẹ tao kể lại, thằng đó dùng bình hoa giết ba nó! Dùng cái bình hoa, thế rồi bốp bốp bốp bốp, đập chết ba nó như vậy đấy!” Thủy An Kiều cười ha hả nói.
Sở Ninh Dực giơ tay lên, ý bảo đưa Thủy An Kiều đi.
“Chờ chút!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng, cô nhìn Thủy An Kiều đang ra sức giãy giụa vì bị túm lại rồi nói: “Đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần bình thường thôi, cô ta tới bước đường này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890356/chuong-2024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.