Thủy An Lạc trong cơn mơ, hoàn toàn không biết mình lại bị lợi dụng một lần.
Nửa đêm, Sở Ninh Dực ấn Thủy An Lạc đang định rời giường xuống, tự mình lên nhà xem lũ trẻ. Bánh Bao Rau ngủ rất ngay ngắn, cả người nằm thẳng đuột, cũng không đá chăn ra, còn Bánh Bao Đậu thì hoàn toàn ngược lại, khiến người ta đau cả đầu.
Chăn bông thì bị kẹp giữa hai chân, bộ đồ ngủ hình chim cánh cụt giờ trông chẳng ra sao cả, tay nắm thành đấm đặt dưới má.
Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống cạnh giường, sờ xuống cổ chân đã bị lạnh của cô bé, giúp bé làm ấm chân rồi mới cho vào trong chăn.
Bánh Bao Đậu hơi mở mắt, thấy ba lại trầm mình ngủ tiếp, có điều cái người nhỏ quay một cái, chăn lại bị đạp ra.
Sở Ninh Dực nhíu mày, bế luôn bé xuống nhà.
Thủy An Lạc vẫn đang lơ mơ ngủ, cảm giác thấy Sở Ninh Dực đặt gì đó xuống cạnh mình, cô mở mắt ra liền trông thấy Bánh Bao Đậu đang ngủ, “Sao anh lại bế con bé xuống đây thế?”
“Chăn không biết bị đạp ra mấy lần rồi, lúc anh lên thì chân lạnh toát.” Sở Ninh Dực nói xong, tắt đèn nằm xuống.
Thủy An Lạc với tay xuống sờ chân con gái, lúc này thì đã ổn rồi.
Cô ôm lấy Bánh Bao Đậu, không nói gì nữa, lại nặng nề thiêm thiếp ngủ.
Hôm sau, người tỉnh dậy đầu tiên là Bánh Bao Rau, nhóc dụi mắt ngồi dậy, bộ đồ ngủ giống Bánh Bao Đậu ở trên người vẫn thẳng thớm.
Nhưng, em gái đâu rồi?
Bánh Bao Rau tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890352/chuong-2020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.