Mùi rượu nhanh chóng được hòa với mùi rượu Mao Đài, phảng phất trong không khí.
Sở Ninh Dực từ từ rót rượu vang ra, đặt sang bên cạnh Cố Minh Hạo, sau đó lại lấy ly rượu Mao Đài kia lại.
“Ra ngoài lâu rồi, “có lẽ” cũng được, “nếu như” cũng được, đều không thể thay đổi được nữa, tôi nghĩ chắc anh Cố vẫn thích uống rượu vang hơn.” Sở Ninh Dực mỉm cười nói.
Thủy An Lạc cúi đầu ăn cơm, thầm nghĩ, anh Sở, anh nghĩ vòng vèo quá rồi đấy, chẳng phải người ta chỉ nói mỗi câu “có lẽ không nên ra nước ngoài” thôi sao? Anh có cần lấy rượu trắng với rượu vang ra nói luân phiên vậy không?
Cố Minh Hạo bật cười, chỉ có điều nụ cười này có chút cay đắng.
Sở Ninh Dực nói vậy là để phản bác lại điều mà hắn vừa nói, cũng là để cảnh cáo hắn, từ bỏ... chính là từ bỏ, mất rồi sẽ không thể nào tìm lại được nữa.
Cố Minh Hạo lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ mận khẽ chuyển động trong ly, tỏa ra mùi hương thấm vào lòng người.
“Quả thực, Mao Đài tuy thơm nhưng uống vào vẫn cay nồng, không như rượu vang này, nhấp một ngụm liền cảm thấy thơm mát.” Cố Minh Hạo không nhanh không chậm, từ tốn nói.
Thủy An Lạc bỗng cảm thấy, bữa cơm này cô ăn mà đau hết cả gan.
Nhà kế bên, năm đứa trẻ thì ba đứa vẫn đang chơi không biết chán.
Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ba con nhóc kia thì vẫn đang chơi điên cuồng, một mình Mân Hinh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890349/chuong-2017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.