Thang máy lên đến tầng hai mươi mốt, Sở Ninh Dực nãy giờ chưa nói gì lúc này mới lên tiếng, “Nếu lát anh Cố đây rảnh thì lên nhà ăn bữa cơm nhé.”
Thủy An Lạc như bị giật mình, quay ra nhìn Sở Ninh Dực.
Anh mời Cố Minh Hạo ăn cơm?
Cố Minh Hạo á?
Không phải nói là mời trúc mã của cô ăn sao?
Rõ ràng Cố Minh Hạo cũng hơi sững ra, lúc thang máy mở ra cũng không lập tức ra ngoài.
Sở Ninh Dực lật tay lại nắm lấy tay Thủy An Lạc, nhàn nhạt nói: “Lạc Lạc cũng nhiều năm không gặp anh rồi, xem như mở tiệc trùng phùng cho anh với cô ấy.”
Cố Minh Hạo khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hơi nhếch môi, đi ra trước khi thang máy đóng lại, “Được, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thang máy từ từ đóng lại, Thủy An Lạc vẫn còn đang trong cơn mơ màng, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng hai mươi hai, Sở Ninh Dực bảo cô đi ra, Thủy An Lạc mới sực tỉnh.
“Anh ta là ai cơ? Anh nói anh ta là ai?”
“Cố Minh Hạo, cậu trúc mã năm đó của em.” Sở Ninh Dực khẽ cười, lăn xe lăn vào trước.
Thủy An Lạc đứng sững sờ trong thang máy, mãi vẫn chưa thể tỉnh lại dược, cho đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa, cô mới vội vàng đi ra.
“Sao có thể như thế được?” Thủy An Lạc không tin nổi thốt lên. Cậu trúc mã của cô là Cố Minh Hạo, đây rõ ràng là sét đánh giữa trời quang mà.
Sở Ninh Dực mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890346/chuong-2014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.