Bánh Bao Rau: “...”
Nhóc tỏ ý không nói gì cả. Em gái đúng là đồ không đáng tin, lần nào cũng lấy nhóc ra làm bia đỡ đạn hết.
“Một lát nữa mẹ với ba xuống nhà đi chợ, ba đứa ở nhà chơi ngoan nhé, không được rời khỏi phạm vi cái thảm này biết chưa?” Thủy An Lạc dặn dò.
Bánh Bao Rau ngẩng lên, thờ ơ nói: “Không thì mẹ gọi mẹ nuôi qua đây đi, hai đứa này không chịu yên thân đâu.”
Thủy An Lạc: “...”
Con trai à, con lại gãi đúng chỗ ngứa rồi đấy.
“Ai không biết điều hả?” Bánh Bao Đậu hầm hử, Tiểu Bất Điểm cũng gật đầu.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, xoa đầu Tiểu Bất Điểm nói: “Con đi gọi mẹ đi, xem mẹ con đã ngủ trưa dậy chưa?”
Tiểu Bất Điểm gật đầu, bò dậy rồi chạy ra ngoài.
Lúc này, Kiều Nhã Nguyễn cũng đã tỉnh rồi, đang nói chuyện điện thoại với Phong Phong, gọi rồi mới biết anh vẫn chưa tìm được người.
“Anh nói thẳng luôn là liệu anh có làm được không đi, tìm có một người thôi mà cũng lề mề thế à.” Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang nằm trên giường nhưng cũng không quên khinh bỉ anh.
“Em tưởng tìm dễ lắm chắc? Chỗ này hoang vắng chết được, không dễ thế đâu.” Phong Phong hừ một tiếng, “Mấy ngày hôm nay bên đấy không có chuyện gì chứ?”
“Trừ việc không thấy Hạ Lăng đâu, Triệu Phi Phi làm phản, còn những chuyện khác thì không sao cả.”
“Triệu Phi Phi làm phản là chuyện quái gì vậy?” Người bên kia hình như đang leo núi, nên cảm giác hơi thở dốc.
“Em còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890344/chuong-2012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.