Chương trước
Chương sau
“Mày tưởng mình là siêu nhân thật đấy à, cả một nhà lớn bé, làm sao mà mày chăm sóc hết được?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
“Nếu không phải làm sao bây giờ? Tính tình anh Sở mày cũng biết rồi đấy, hơn nữa ba đứa nhóc này so với anh Sở chỉ có hơn chứ không có kém, giờ tao chỉ mong thím Vu mau trở về thôi.”
“Phong Phong đã đi tìm bà ấy rồi.” Kiều Nhã Nguyễn vươn tay vỗ vỗ vai cô, “Cô bé đáng thương.”
Thủy An Lạc cười đắng ngắt, ngồi với Bánh Bao Rau đến khi cậu nhóc ngủ rồi mới đứng dậy. Tiểu Bất Điểm ngủ bên cạnh cậu nhóc, bàn tay nhỏ xíu bám lấy thân mình bé xinh của nhóc, ngủ ngon lành.
Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận, vỗ vỗ lên ngực mình, sau đó lại gõ gõ lên đầu mình rồi mới đi về phía phòng bệnh của Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc mở cửa. Cô mở rất nhẹ nhàng, nhưng khi cửa mở ra cô phát hiện trên giường trống không, Thủy An Lạc giật mình, đứng thẳng người dậy.
Không có ai?
Trái tim Thủy An Lạc đập thót lên, giống như không dám tin, xốc chăn lên vứt xuống mặt đất, vẫn không có ai.
Sở Ninh Dực đâu?
Lòng dạ Thủy An Lạc nhất thời trở nên rối bời, không phải đã nói chờ đến sinh nhật anh mới ra tay hay sao? Nhưng bây giờ đã đến sinh nhật anh ấy đâu?
“Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực, Sở...” Thủy An Lạc xoay người định chạy ra ngoài, nhưng trong khoảnh khắc quay lại, cô nhìn thấy người đàn ông đang tựa ở cửa phòng tắm.
Thời gian tựa như dừng lại trong giây phút này, Thủy An Lạc khó tin nhìn người đàn ông đang dựa bên tường, đang đứng, đang đứng!
Đứng!
Ánh mắt của Thủy An Lạc dời xuống, nhìn cặp chân thon dài thẳng tắp đến nghịch thiên kia của anh, thực sự đang đứng!
Sở Ninh Dực chậm rãi giang hai tay ra, khóe môi hơi nhếch lên: “Cô bé, sợ đến choáng váng rồi à?”
Thủy An Lạc đúng là sợ đến choáng váng thật, ánh mắt nhìn chằm chằm hai chân anh từ đầu đến cuối không di chuyển.
Sở Ninh Dực như bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhấc cặp chân của anh bước qua, dừng lại trước mặt cô: “Gái à, hoàn hồn đi.”
Thủy An Lạc bỗng ngẩng đầu, chuyện đầu tiên là vạch cổ áo bệnh nhân của anh ra, nhìn dấu răng trên ngực anh, bên phải là dấu tích hai cái răng hổ của cô, cho nên, đây thực sự là Sở Ninh Dực?
“Anh, anh...”
Sở Ninh Dực vươn tay bế cô lên, tì trán lên trán cô, “Nhìn rõ chưa? Là dấu răng của em để lại đấy.”
Thủy An Lạc vẫn khó mà tin nổi, trong cặp mắt to đầy vẻ khiếp sợ cùng khó tin, “Chân của anh...”
Sở Ninh Dực ôm cô về tới bên giường nhưng không thả người xuống, “Nhất thời lửa giận công tâm, cho nên hai mạch Nhâm Đốc được đả thông.” Sở Ninh Dực mở miệng bông đùa.
Mà cũng không hẳn là bông đùa, tuy rằng sốt cao nhưng sáng hôm nay xảy ra chuyện gì anh đều biết. Vợ anh bị mẹ ức hiếp, nhưng anh lại không nói nổi một câu, sau đó ba vợ đại nhân còn muốn đưa vợ anh đi. Lúc đó anh thực sự tức giận thật, thế nên sau đấy mới bị co giật, lúc đó chân của anh đã có chút cảm giác.
Thủy An Lạc ngơ ngác nhìn anh, nghe không hiểu.
Sở Ninh Dực vươn tay nhéo mũi cô, “Ngốc ạ.”
Thủy An Lạc sốt ruột gạt tay anh xuống, vội vàng ngồi dậy cuộn ống quần anh lên, nhìn cặp chân trắng bóc của anh, giơ tay lên gõ xuống dưới đầu gối của anh một cái.
Sở Ninh Dực: “...”
“Anh không có phản ứng.” Thủy An Lạc muốn khóc, lẽ nào là cô mừng hụt mất một trận.
Sở Ninh Dực co duỗi hai chân của mình mấy lần, “Em xem, phản xạ hình cung trên đùi đối với anh mà nói là vô dụng.”
Thủy An Lạc vẫn không yên lòng, vươn tay ra sức véo lên đùi anh một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.