Kiều Nhã Nguyễn gật đầu lia lịa.
“Nhưng mà nếu làm diễn viên thì cũng khó, phụ nữ không thể giống đàn ông, làm vợ lính...”
“Thủ trưởng cứ yên tâm, nhân phẩm của cô gái này có thể đảm bảo tuyệt đối. Trước đây cô ấy không chịu làm mấy quy tắc ngầm nên vẫn luôn bị ghẻ lạnh. Cũng nhờ Đội trưởng Sư của chúng ta đi cửa sau cho người vào công ty điện ảnh của Sở Thị đấy, Sở Thị thì chắc chú cũng yên tâm được rồi chứ.” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng nói. Cô sợ đánh mất một đồng minh.
Tất nhiên là Thủy Mặc Vân yên tâm về Sở Thị rồi, dù sao thì cũng là ba của cháu ngoại mình mà.
“Vậy thì được đấy, Hạ Dương này, nếu thấy không tệ lắm thì cậu cũng đừng kén chọn nữa.”
“Anh nghe chưa hả, đây là mệnh lệnh của lãnh đạo đó!” Kiều Nhã Nguyễn cuống quýt nói thêm vào.
Sư Hạ Dương day day trán mình rồi lại nhìn hai người đối diện một cách bất đắc dĩ: “Cô vừa mới nói rằng Triệu Uyển Uyển biết chuyện của Triệu Dương Dương?”
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy thì sực nhớ ra mục đích chủ yếu của mình khi tới đây: “Đúng, đúng, đúng, chuyện này, là chuyện này, thật sự không phải do anh nói sao?”
Sư Hạ Dương hơi nhíu mày, đương nhiên là anh ta sẽ không buồn chán đến độ đi nhắc đến vấn đề này. Hơn nữa chắc chắn Tiểu Sư Niệm cũng không nói. Dù sao bé con cũng mong ngóng Triệu Uyển Uyển làm mẹ của mình thì sao có thể nói ra chuyện đó được.
Sư Hạ Dương nghĩ đến buổi họp phụ huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890323/chuong-1991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.