Bánh Bao Đậu cảm thấy chắc là anh trai không sao rồi, nhìn xem, còn có tinh thần cãi nhau với người ta cơ mà.
“Mẹ!” Bánh Bao Đậu bò xuống rồi chui vào lòng Thủy An Lạc, tính ngủ cùng mẹ.
Sở Ninh Dực nhướng mày. Anh cảm thấy tác dụng của mình chắc là để trông con trai không để thằng bé ngã xuống giường là được, vậy nên anh rất quả quyết gọi điện cho trợ lý, bảo cậu ta đem những công việc mình cần xử lý hôm nay tới.
Bánh Bao Rau vẫn nhất quyết không chịu liếc mắt nhìn bé con nào đó.
“Tôi không muốn thấy cậu!” Bánh Bao Rau hung hăng nói.
Tiểu Bất Điểm bĩu môi, quay lưng với Bánh Bao Rau, thế này là được rồi chứ gì.
Bánh Bao Rau: “...”
“Như vậy thì cậu không thấy tôi nữa rồi! Tôi thật sự không cố ý hại cậu bị thương.” Tiểu Bất Điểm chân thành nói.
Khuôn mặt của Bánh Bao Rau đen thui, thế này rõ ràng là cô nhóc kia không thấy nhóc, chứ không phải là nhóc không thấy cô mà?
“Cậu cố ý đẩy tôi!” Bánh Bao Rau hừ lạnh.
Tiểu Bất Điểm thở dài, cái này bé không phản bác, thế nhưng bé quả thật không ngờ Bánh Bao Rau sẽ bị thương.
Bánh Bao Rau hầm hừ nằm xuống, không nói gì nữa.
Tiểu Bất Điểm quay đầu lại rồi làm bộ đáng thương nhìn Bánh Bao Rau. Cô bé ghé vào giường, bàn tay nho nhỏ kéo ga trải giường: “Cậu có còn đau không?” Bánh Bao Rau không thèm để ý tới Tiểu Bất Điểm nhưng cô bé vẫn kiên trì bám vào bên giường, chốc chốc lại hỏi Bánh Bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890313/chuong-1981.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.