Sở Ninh Dực xoay xoay điện thoại trong tay, ánh mắt thâm trầm dần bình tĩnh lại.
“An Tam.” Anh cất tiếng gọi, không lớn lắm.
Nhưng cửa phòng ngủ vẫn nhanh chóng được mở ra, vì An Phong Dương vừa nằm ở sofa nên lúc này tóc tai hơi lộn xộn, trông hơi uể oải nhưng vẫn đẹp trai vô cùng.
“Cần giúp rồi à?” An Phong Dương đắc ý nói.
Sở Ninh Dực ném điện thoại cho anh. An Phong Dương liền chụp luôn lấy bằng một tay.
“Hạ Lăng giờ đang ở đâu?” Sở Ninh Dực hỏi.
“Đường Nam Uyển? Hay là bên An Trinh nhỉ?” An Phong Dương không chắc chắn lắm.
Sở Ninh Dực: “...”
Hai nơi đó không chỉ cách nhau một đoạn thôi đâu, cậu còn có thể bịa vớ vẩn hơn thế được không?
An Phong Dương sờ sờ chóp mũi, cầm điện thoại của Sở Ninh Dực vào, “Để tôi sai người đi tra xem.”
Sở Ninh Dực liền giơ tay lên, “Mấy nay trong kho máu bị thiếu mất ba bịch máu. Tính cách nhân viên của bệnh viện tôi vẫn có thể nắm chắc được.”
“Cậu đang nghi ngờ Hạ Lăng?” An Phong Dương ngồi xuống cạnh giường, tất nhiên không não tàn đến mức nghĩ tới vấn đề có ma cà rồng.
Sở Ninh Dực gật đầu, ngón tay khẽ gõ lên xe lăn.
An Phong Dương đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Sở Ninh Dực không lên tiếng cản lại, vẫn còn đang mải nghĩ tới chuyện của mình.
Không đến hai phút, Phong Phong đang mặc đồ ngủ bị kéo vào, tinh thần vẫn xem là tốt, chắc vẫn chưa đi nghỉ.
Lúc Phong Phong trên đường qua đây đã nghe thấy lời An Phong Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890310/chuong-1978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.