Mân Hinh dập máy rồi mới quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Đang khâu, không có vấn đề gì lớn đâu ạ.”
Sở Ninh Dực ừ một tiếng, nhưng người vẫn cứng đờ.
Mân Hinh đặt điện thoại xuống rồi ngồi xuống sofa.
“Anh Cả, thật ra đôi khi em thật sự không hiểu, chúng ta làm như vậy có thật sự đáng không?” Mân Hinh bỗng lên tiếng, không gian tĩnh lặng này càng khiến giọng cô trở nên rõ ràng hơn.
Sở Ninh Dực ngẩng lên, nhìn Mân Hinh đang cúi đầu.
“Em vào Viễn Tường từ năm hai mươi tuổi, đến giờ cũng đã sắp mười năm rồi. Tổng thời gian em ra khỏi cửa chắc chẳng tới nổi mười ngày.” Mân Hinh nói, hai tay tóm chặt vào nhau, “Kể cả xóa tên, em cũng không thể thoát khỏi vận mệnh hiện tại, không phải vậy sao?”
Mân Hinh nói xong, gian phòng lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thút thít của lũ trẻ.
Sở Ninh Dực một hồi lâu không lên tiếng, vì anh không biết phải trả lời vấn đề này của Mân Hinh thế nào.
Mân Hinh không thích ra ngoài không phải sao?
Mỗi lần nhắc tới Mân Hinh, cô đều nói, ôi, cô không thích ra ngoài, cô thích ở nhà hơn.
Mười năm qua, ngay chính bản thân cô cũng tin vào lý do thoái thác này.
Một cô gái vừa hai mươi, sao có thể thích ở trong nhà mãi được, phải, là một cô gái thích ở nhà nghiên cứu kỹ thuật, dù là thế, thỉnh thoảng những người như cô cũng sẽ ra ngoài, cũng sẽ có vài người bạn chứ.
Nhưng từ khi hai mươi tuổi, bạn bè của Mân Hinh đã đều rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890307/chuong-1975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.