Chương trước
Chương sau
Tiểu Bảo Bối nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bất Điểm, rất dịu dàng.
Tiểu Bất Điểm thoáng chốc liền cảm thấy thỏa mãn, thế này mới đàn ông này, tốt hơn cái tên gì kia bao nhiêu.
“Không khác gì kẻ mê trai, còn không tự so thử mình với chị Miên Miên xem, có chỗ nào được như người ta không.” Bánh Bao Rau hầm hừ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, cái giọng điệu kiêu ngạo, kỳ quặc, ghen tuông này của con là sao vậy.
Tiểu Bất Điểm quay lại hung hăng trừng mắt với nhóc, sau đó lại quay lại, nhìn chiếc quần đùi bò và áo lông của mình, rồi lại nhìn chiếc áo lông vũ màu hồng mà Tiểu Miên Miên đang mặc, bên trong có phối với một chiếc áo len cùng màu có hình nơ bướm, ở dưới là chiếc quần váy màu trắng, là dạng quần bồng, nhìn thế nào trông cũng như một nàng Công chúa.
Tiểu Bất Điểm căm giận, hừ một tiếng bỏ về nhà.
“Mẹ ơi, con muốn mặc váy.”
...
Xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn.
Bánh Bao Rau xì một tiếng không rõ ý, sau đó cũng đi thẳng về nhà.
Trên trán Thủy An Lạc tháng bay qua một đám mây đủ màu. Con trai, con đang làm gì vậy hả?
Tiểu Bảo Bối tỏ ý nhóc vô tội, nhóc chỉ mới tan học thôi, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới nhóc hết.
Tiểu Miên Miên cũng bày tỏ cùng suy nghĩ, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới bé.
Thủy An Lạc cười hê hê, nghe hơi thô bỉ, lại bị Sở Ninh Dực quăng cho ánh mắt biến thái.
“Ánh mắt gì thế hả?” Thủy An Lạc cáu, đập bốp một cái lên vai anh.
Sở Ninh Dực quay xe lăn vào nhà, “Ánh mắt rõ ràng đang nói em biến thái đấy.”
Thủy An Lạc mặt đầy vạch đen đi vào theo, thế mà anh ấy lại nói ra thật.
Chẳng trách Bánh Bao Rau lại độc miệng như thế, đây đều là di truyền từ anh hết. Nhìn Tiểu Bảo Bối nhà cô đi, chắc chắn là được di truyền sự dịu dàng từ cô.
Bữa tối hôm nay là Mân Hinh nấu. Biết hôm nay họ đều bận, nên cô đã làm xong cơm tối từ sớm.
Tiểu Miên Miên vừa làm xong bài tập liền chạy về nhà ăn cơm.
Thủy An Lạc nghĩ một lúc, rồi nói: “Chẳng phải phòng Tiểu Bảo Bối chỉ cách phòng của Tiểu Miên Miên một bức tường thôi sao, không thì thông ra đi, để hai đứa làm bài tập đỡ phải chạy tới chạy lui.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, thân là mẹ mà em nghĩ thoáng thật đấy, con cái mới bao tuổi đâu mà đã thầm cho phép sống chung rồi?
“Nhìn gì chứ, để hai đứa đỡ phải chạy đi chạy lại làm bài tập hằng ngày thôi mà.” Thủy An Lạc tỏ ra thản nhiên nói, đây chẳng phải là cách nghĩ linh hoạt bình thường của cô thôi sao?
Sở Ninh Dực cầm đũa của mình, ngẩng lên nhìn bậc thang cao cao kia, rồi lại nhìn vị trí từ phòng khách tới cửa, “Em cảm thấy từ trên nhà chạy xuống gần hơn là từ cửa ra ngoài rẽ phải đi bốn bước hả?”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc cúi đầu ăn cơm, coi như cô chưa nói gì đi.
Sở Ninh Dực ăn cơm tiếp, quả nhiên, đúng là suy nghĩ của vợ anh lúc nào cũng dài hơn so với người khác, kể cả trong cuộc sống hằng ngày cũng vậy.
Sau bữa tối, tình nhân bé nhỏ của Sở tổng liền đưa “máy tính cái nhân” của Sở tổng tới.
Thủy An Lạc bảo bốn đứa nhỏ lên nhà chơi, còn cô thì vào bếp rót nước.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong qua muộn hơn một chút. Tiểu Bất Điểm tới cũng tự động lên nhà chơi.
Thủy An Lạc chỉ mong lát đừng có đánh nhau là được.
Mân Hinh chờ mọi người đông đủ cả rồi mới để báo cáo lên bàn, “Kỳ lạ lắm, gen ở tóc không phải là gen toàn diện nên không có cách nào tra ra được, nhưng cũng có thể làm rõ được một vấn đề, người cải tạo gen đúng là không hoàn thiện thật.”
Thủy An Lạc chớp mắt, sau đó liền cầm báo cáo lên, nhìn một lượt từ trên xuống rồi mới nói: “Thế có nghĩa là gen của những chỗ khác cũng có khả năng không toàn diện?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.