Tiểu Bảo Bối nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bất Điểm, rất dịu dàng.
Tiểu Bất Điểm thoáng chốc liền cảm thấy thỏa mãn, thế này mới đàn ông này, tốt hơn cái tên gì kia bao nhiêu.
“Không khác gì kẻ mê trai, còn không tự so thử mình với chị Miên Miên xem, có chỗ nào được như người ta không.” Bánh Bao Rau hầm hừ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, cái giọng điệu kiêu ngạo, kỳ quặc, ghen tuông này của con là sao vậy.
Tiểu Bất Điểm quay lại hung hăng trừng mắt với nhóc, sau đó lại quay lại, nhìn chiếc quần đùi bò và áo lông của mình, rồi lại nhìn chiếc áo lông vũ màu hồng mà Tiểu Miên Miên đang mặc, bên trong có phối với một chiếc áo len cùng màu có hình nơ bướm, ở dưới là chiếc quần váy màu trắng, là dạng quần bồng, nhìn thế nào trông cũng như một nàng Công chúa.
Tiểu Bất Điểm căm giận, hừ một tiếng bỏ về nhà.
“Mẹ ơi, con muốn mặc váy.”
...
Xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn.
Bánh Bao Rau xì một tiếng không rõ ý, sau đó cũng đi thẳng về nhà.
Trên trán Thủy An Lạc tháng bay qua một đám mây đủ màu. Con trai, con đang làm gì vậy hả?
Tiểu Bảo Bối tỏ ý nhóc vô tội, nhóc chỉ mới tan học thôi, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới nhóc hết.
Tiểu Miên Miên cũng bày tỏ cùng suy nghĩ, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới bé.
Thủy An Lạc cười hê hê, nghe hơi thô bỉ, lại bị Sở Ninh Dực quăng cho ánh mắt biến thái.
“Ánh mắt gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890304/chuong-1972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.