Sau khi bọn họ ra đến bên ngoài, thím Ngô liền dẫn con trai mình đến xin lỗi.
Thủy An Lạc nhìn cậu nhóc chỉ chừng mười bảy mười tám kia. Cô nhớ thím Ngô từng nói con trai bà học ở một trường danh tiếng.
Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên, An Phong Dương nhếch môi rồi liền lên xe trước.
Thím Ngô làm vậy là vì con trai mình, tuy rằng Thủy An Lạc không tán thành nhưng cũng không có tư cách để trách cứ bà ta.
Vậy nên Thủy An Lạc chỉ không nóng không lạnh nói một câu không sao cả, sau đó cùng Sở Ninh Dực rời đi.
Cậu thiếu niên kia vẫn đứng đó, ánh mắt cậu ta nhìn theo hướng bọn họ rời đi còn xen lẫn cả sự bội phục.
Sở Ninh Dực chính là thần tượng của những người học trường kinh tế như cậu ta.
An Phong Dương làm tài xế. Thủy An Lạc thấy sau khi lên xe thì Sở Ninh Dực cứ gọi điện suốt, hình như là công ty của James có vấn đề, hơn nữa còn nói, miếng đất kia chính phủ đứng ra bán rẻ cho Sở Thị, cái giá lần này còn thấp hơn hai trăm triệu mà Sở Ninh Dực đã định giá trước đó. Suy cho cùng thì lần buôn bán này Sở Ninh Dực vẫn lãi to.
Lần đưa tin này là do tập đoàn Sở Thị đưa tin.
Các kênh tài chính và kinh tế liên lạc với bộ phận Quan hệ công chúng của Sở thị đầu tiên, bọn họ muốn phỏng vấn Sở Ninh Dực. Trận này bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy thì Sở Ninh Dực đã đánh xong rồi, hơn nữa còn thắng oanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890280/chuong-1948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.