Dù sao thì lá gan này của tôi cũng nhỏ lắm!
Thủy An Lạc nói, hai mắt còn chớp chớp tỏ ra vô tội.
Sở Ninh Dực âm thầm dời ánh mắt. Vợ ngốc nhà anh mà lên cơn diễn xuất thì có thể sánh ngang với Phong Phong luôn đấy.
Sắc mặt của James rất khó coi, dường như không ngờ, Thủy An Lạc cũng là một người rất xảo quyệt.
Thủy An Lạc nói xong lại tiếp tục làm phông nền.
James thâm trầm nhìn hai vợ chồng trước mặt, lúc này mới phát hiện hai người này không ai dễ đối phó cả.
Sở Ninh Dực thì cả chữ “nham hiểm” viết trên mặt, còn Thủy An Lạc thì nhìn bề ngoài giống một cô gái ngốc nghếch, nhưng thực chất cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì.
Quán cafe trở nên yên tĩnh, có lẽ là vì ở đây đã được bao trọn cho nên nếu bọn họ không nói thì cũng chỉ còn có tiếng hít thở.
Trên tường của quán cafe có treo tivi, trên đó đang phát sóng diễn viên mới nhất được ký hợp đồng với Sở Thị, trên phương diện quảng bá thì phải nói là cực kỳ có tâm.
Jame xem xong rồi thu lại ánh mắt của mình.
“Quản lý của Phong Phong mà lại dẫn dắt một người mới, Sở tổng cũng thật để ý người mới này.” James cười nhạt.
“À, người này hả, đây là người trong lòng của đồ đệ nhà tôi thôi ấy mà!” Sở Ninh Dực thản nhiên nói: “Thân là sư phụ thì tất nhiên là tôi cũng phải để vợ của đệ tử ở bên cạnh cho dễ trông coi chứ, phải vậy không? Dù sao thì xã hội bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890275/chuong-1943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.