Thủy An Lạc lại giật khóe miệng, anh zai à, anh đúng là tùy hứng thật đấy.
“Mẹ ơi, con muốn ăn tôm hùm đất.” Bánh Bao Đậu đang chơi trên thảm bỗng bò lại, nói.
Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn con gái đang nhìn mình, xoa xoa mặt bé, “Con lại nhìn thấy gì thế? Đang mùa đông thế này ăn tôm hùm đất cái gì chứ?”
“Ba ơi, con muốn ăn tôm hùm đất, tôm hùm đất.” Bánh Bao Đậu kéo tay Sở Ninh Dực lắc lắc.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại nhìn, quả nhiên liền nhìn thấy trong tập tranh của Bánh Bao Rau có vẽ một con tôm rất to, chắc con bé này nhìn thấy nên mới muốn ăn đây mà.
“Được.” Từ trước đến giờ, chỉ cần con gái muốn gì anh đều chiều theo hết.
Thủy An Lạc: “...”
Sao lời của cô chẳng bao giờ có tác dụng như thế hả.
Sở Ninh Dực cầm điện thoại lên, bảo chú Sở ra chợ hải sản mua một ít tôm hùm đất về, tiện thể mua luôn hai con tôm hùm và một ít hải sâm gì gì đó nữa.
Chợ hải sản mà Sở Ninh Dực nói chính là chợ hải sản của Sở Thị nằm ngay cạnh biển, đó đều là hải sản thiên nhiên, không phải hàng nuôi, hơn nữa đều là đồ ngày nào cũng ra biển đánh bắt về.
Thế nên, hải sản của Sở Thị không phải ai cũng ăn được đâu.
“Lấy nhiều như thế về làm gì, để lâu lại hết tươi mất.” Thủy An Lạc cau mày nói.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, lại nói thêm một câu, bảo mang sang An gia một ít.
Thủy An Lạc hiểu ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890269/chuong-1937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.