Chương trước
Chương sau
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng tựa vào lòng anh.
“Em nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi chân cho anh.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Một người đàn ông đầy nhiệt huyết như anh, vốn nên đứng trên đỉnh cao thế giới, sao có thể ngồi trên một chiếc xe lăn mãi thế này được.
Sở Ninh Dực cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Khúc nhạc đệm buổi sáng trôi qua rất nhanh. Chưa đến bảy giờ, Phong Phong đã qua đón Tiểu Bất Điểm về. Mai Kiều Nhã Nguyễn phải về doanh trại rồi, cho nên hôm nay họ muốn tự trông Tiểu Bất Điểm.
Thủy An Lạc cầm chiếc bút ghi âm sang cho “máy tính cá nhân” xử lý. Mân Hinh thao tác rất nhanh, ba phút đã xong, không có bất cứ câu nói nào sai lệch xuất hiện ở bên trong.
An Phong Dương ngồi trên ghế sofa, nhìn Thủy An Lạc tâm trạng sa sút: “Anh bảo này Em Đẹp Gái, em tưởng cô chị nhặt của em đổi tính đổi nết thật đấy à?”
“Anh im đi có được không.” Thủy An Lạc trừng mắt nói.
Mân Hinh liếc chồng mình một cái, đưa bút ghi âm cho Thủy An Lạc, “Đừng suy nghĩ nữa, có một người đàn ông vô địch như vậy bên cạnh thì đừng lãng phí, nếu không chỉ số thông minh của anh ấy cao như vậy để làm gì?”
“Để vá trời thay em được chưa?” Thủy An Lạc hậm hực nói, “Em về đây.”
Mân Hinh gật đầu, gập laptop lại, nhìn Thủy An Lạc đi ra ngoài.
“Không nói câu nào không ai bảo anh câm đâu, không thấy Lạc Lạc đang tự trách à?” Mân Hinh cầm gối ôm đánh lên người An Phong Dương, lại bị anh kéo vào trong lòng.
“Vậy bao giờ em mới cho anh cảm nhận được niềm vui khi dùng chỉ số thông mình để giúp em xử lý công việc đây?” An Phong Dương nói, cắn lên môi cô một cái.
Vợ anh cửa lớn không ra, cổng trong không bước, chưa bao giờ gặp rắc rối, thế nên anh chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả.
Mân Hinh vỗ vỗ tay anh, An Phong Dương không chịu buông.
“Em mà gặp chuyện thì không phải vấn đề vận dụng chỉ số thông minh của anh nữa đâu.” Mân Hinh thở dài nói.
“Ngoan, em không cần gặp chuyện không may đâu, em chỉ cần gây chút rắc rối thôi cũng được.” An Phong Dương mỉm cười nói.
Mặt Mân Hinh đầy vạch đen, chỉ nghe thấy người ta bảo bà xã mình hãy ngoan ngoãn một chút chứ chưa từng thấy ai mong ngóng vợ mình đi gây chuyện phiền phức cả.
“Hôm nay phải đưa Miên Miên về nhà, đừng quên đấy. Mẹ nói lâu rồi không gặp Miên Miên.” Mân Hinh chuyển sang đề tài khác.
“Không phải tuần trước vừa mới gặp à?” An Phong Dương nói, nhưng cũng không hề phản bác.
“Đêm qua mẹ gọi điện bảo, lần này mang cả Tiểu Bất Điểm theo nữa. Mẹ chưa được gặp con bé.”
“Đâu lộn xộn như thế được, bác Kiều còn chưa được gặp con bé, mẹ mình lại gặp trước, biết ăn nói thế nào.” An Phong Dương hít hà hương thơm trên cơ thể vợ mình.
Mân Hinh ngẫm thấy cũng đúng. Kiều gia dù sao cũng là ông bà ngoại ruột của cô bé, nhà họ An không thể gặp trước được, “Vậy thì chúng ta đi trước.”
An Phong Dương không nói gì, coi như đã đồng ý.
***
Thủy An Lạc quay về nhà, đưa chiếc bút ghi âm cho Sở Ninh Dực, “Trên người Thủy An Kiều liệu có còn chiếc bút ghi âm nào nữa không?”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thủy An Lạc, cầm lấy bút ghi âm sau đó kéo cô ngồi lên chân mình, “Cái mặt như trời sắp sập này của em là sao vậy, không tin anh hả?”
“Em đang tự trách, rất nghiêm túc đấy nhé?” Thủy An Lạc ghét bỏ nói.
Sở Ninh Dực lại nhéo nhéo má cô, quay lại nhìn, “Em không để cho bản thiếu gia gặp rắc rối, làm sao chứng minh được năng lực của bản thiếu gia? Anh đây kiếm tiền là để cho vợ tiêu, chỉ sống thông minh vượt trội cũng là để giải quyết phiền toái giúp vợ anh, đây đều là công lao của vợ cả.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, kỹ năng tán gái của anh lại bùng phát rồi đấy hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.