Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng tựa vào lòng anh.
“Em nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi chân cho anh.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Một người đàn ông đầy nhiệt huyết như anh, vốn nên đứng trên đỉnh cao thế giới, sao có thể ngồi trên một chiếc xe lăn mãi thế này được.
Sở Ninh Dực cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Khúc nhạc đệm buổi sáng trôi qua rất nhanh. Chưa đến bảy giờ, Phong Phong đã qua đón Tiểu Bất Điểm về. Mai Kiều Nhã Nguyễn phải về doanh trại rồi, cho nên hôm nay họ muốn tự trông Tiểu Bất Điểm.
Thủy An Lạc cầm chiếc bút ghi âm sang cho “máy tính cá nhân” xử lý. Mân Hinh thao tác rất nhanh, ba phút đã xong, không có bất cứ câu nói nào sai lệch xuất hiện ở bên trong.
An Phong Dương ngồi trên ghế sofa, nhìn Thủy An Lạc tâm trạng sa sút: “Anh bảo này Em Đẹp Gái, em tưởng cô chị nhặt của em đổi tính đổi nết thật đấy à?”
“Anh im đi có được không.” Thủy An Lạc trừng mắt nói.
Mân Hinh liếc chồng mình một cái, đưa bút ghi âm cho Thủy An Lạc, “Đừng suy nghĩ nữa, có một người đàn ông vô địch như vậy bên cạnh thì đừng lãng phí, nếu không chỉ số thông minh của anh ấy cao như vậy để làm gì?”
“Để vá trời thay em được chưa?” Thủy An Lạc hậm hực nói, “Em về đây.”
Mân Hinh gật đầu, gập laptop lại, nhìn Thủy An Lạc đi ra ngoài.
“Không nói câu nào không ai bảo anh câm đâu, không thấy Lạc Lạc đang tự trách à?” Mân Hinh cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890259/chuong-1927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.