Sở Ninh Dực hơi nhướng mày: “Cô ta đâu rồi?”
“Em nhắc đến vụ án Viễn Tường phát nổ năm đó, cô ta liền chạy mất rồi.” Thủy An Lạc bước qua ngồi xuống giường, sau đó vén chăn lên gõ mấy cái lên chân anh, “Vẫn không có cảm giác gì à?”
Sở Ninh Dực lắc đầu, vươn tay cầm lấy tay cô, “Đừng nhắc đến chuyện này vội, gọi thím Ngô lại đây.”
“Vâng.” Thủy An Lạc hiếu kỳ đáp lời, lại đứng dậy đi ra ngoài.
Thủy An Kiều xuống lầu, run lẩy bẩy ngồi vào xe. Bên trong, James đang ngồi.
“Thủy An Lạc đã thừa nhận việc cô ta gài bẫy hãm hại tôi rồi, mụ người hầu kia đã nghe rõ ràng.”
“Tốt.” James nói, vươn tay chạm đến gò má của Thủy An Kiều. Cô ta tự động lùi lại phía sau một bước, “Đừng sợ, chỉ cần sau này em đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, em vẫn có thể yên ổn làm một bà chủ giàu có.”
Nói xong, ánh mắt của James lộ ra vẻ âm độc.
Thủy An Lạc gọi thím Ngô xong liền cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu Thủy An Kiều đến là để cầu xin cứu mạng, sao có thể bỏ đi nhẹ nhàng như vậy được?
Mà câu tiếp theo của Sở Ninh Dực cũng chứng tỏ suy nghĩ của cô là đúng.
“Thím Ngô, bà ở Sở gia cũng lâu rồi đúng không?” Sở Ninh Dực ung dung hỏi.
Thím Ngô run bắn lên một cái, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, khoảng sáu năm ạ.”
“Sáu năm, cũng lâu đấy.” Sở Ninh Dực vẫn hời hợt nói, “Sở gia đối xử với bà thế nào?”
“Lão gia, phu nhân, thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890257/chuong-1925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.