Quyển sổ màu đỏ?
Trong phòng anh có cái đó à?
Sau khi Bánh Bao Đậu đồng ý với Thủy An Lạc mới dập máy.
“Sổ đỏ nào?” Sở Ninh Dực dặn dò Sư Hạ Dương xong liền hỏi.
“Lần trước em về mẹ cho em ấy mà, là bí mật của người nào đó.” Thủy An Lạc cười tít mắt, “Nhưng mà lần trước đi vội quá, em quên mang về theo, em cũng xem qua rồi.”
Sở Ninh Dực nhìn nụ cười thô bỉ của vợ mình, trong đầu vẫn còn đang nghĩ, là quyển sổ đỏ nào nhỉ? Chắc không phải đồ của anh đâu.
Thủy An Lạc thấy anh cau mày, liền khua khua tay mình, “Cũng không có gì đâu, là nhật ký mẹ viết hồi anh còn nhỏ thôi, thật ra em cảm thấy, mẹ rất yêu thương anh, tuy công việc bận rộn nhưng những lúc rảnh rỗi chẳng phải đều ở bên anh đấy sao?”
Nhật ký của mẹ?
Hà Tiêu Nhiên còn có cả thói quen viết nhật ký nữa sao?
Đây là chuyện mà Sở Ninh Dực anh không hay biết. Dù gì thì với tính cách của mẹ anh sẽ không “nhiễm bụi trần” như vậy mới phải.
Mối quan hệ giữa anh và mẹ không phải là kém, nhưng lúc nào cũng bị ngăn cách bởi cái gì đó. Dù sao thì hồi anh còn nhỏ, người dành nhiều thời gian bên anh hơn cũng là ba.
“Muốn xem không? Tối cho anh mượn nhé.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.
Sở Ninh Dực lại quẳng cô một ánh mắt biết điều chút đi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài.
Thủy An Lạc thấy tai anh hơi đỏ lên, khẽ ai da một tiếng trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890231/chuong-1899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.