Sở Ninh Dực nhìn cô gái ra vẻ lưu manh trước mặt mình thì hơi nhướng mày.
“Nhóc lưu manh, em tính làm gì đây?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, thế nhưng không hề đẩy người ra.
Nụ cười của Thủy An Lạc lại càng bỉ ổi hơn, cô tung chân đá vào cửa.
“Anh chàng đẹp trai, cười một cái cho chị đây coi nào~” Thủy An Lạc tiếp tục phát huy bản chất lưu manh của mình.
Sở Ninh Dực duỗi tay ra rồi nắm chặt lấy cổ tay của cô, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Đôi mắt hợp kim titan của Thủy An Lạc bị nụ cười này làm cho tan chảy trong nháy mắt. Sao cái tên này lại phải đẹp trai như vậy chứ, khiến cô chỉ muốn nhào vào anh thôi.
“Cười đẹp thế để làm gì hả?” Thủy An Lạc thu lại mấy ý đồ xấu xa của mình, không ngờ cô lại bị nụ cười của anh Sở mê hoặc.
Nụ cười của Sở Ninh Dực lại càng trở nên rực rỡ, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc cũng dùng sức hơn, thế rồi anh kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Nhóc lưu manh, người bảo cười là em, người không cho cười cũng là em! Em không phải là lưu manh mà là thổ phỉ thì có!”
Thủy An Lạc hừ hừ rồi lật tay nắm lấy tay của anh, đặt nó lên bụng của mình: “Em có là thổ phỉ thì cũng là do anh nuôi mà thành, ai bảo trước đây anh hay bắt nạt em chứ, bây giờ đến phiên em!”
Thủy An Lạc cười phách lối, Sở Ninh Dực thì cười dung túng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890205/chuong-1873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.