Phòng làm việc rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Kiều Nhã Nguyễn đứng thẳng người nhìn Thủy Mặc Vân ngồi sau bàn làm việc.
Ngón tay của Thủy Mặc Vân gõ gõ trên một tập tài liệu đặt trên bàn. Mỗi một lần ngón tay của ông gõ xuống đều giống như gõ vào tim của Kiều Nhã Nguyễn.
Thế nhưng Thủy Mặc Vân không lên tiếng, Kiều Nhã Nguyễn ắt cũng không dám ho he gì.
Thủy Mặc Vân đứng dậy, Kiều Nhã Nguyễn tự động lui về sau một bước.
“Quay về lâu như vậy rồi vì sao còn chưa giải quyết chuyện này?” Thủy Mặc Vân đột nhiên lên tiếng, nghe giọng điệu này là thấy không ổn rồi.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn đứng thẳng tắp: “Đang giải quyết ạ!”
“Không còn là con nít nữa rồi, đến bây giờ vẫn không học được cái gì là tốc chiến tốc thắng sao?” Thủy Mặc Vân lên tiếng: “Chuyện này nếu giải quyết không tốt thì ngay cả bác cũng không bảo vệ được cháu đâu!” Thủy Mặc Vân nói rồi đập tài liệu trên bàn đánh bộp một tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, môi mím lại.
“Cháu có biết vấn đề đạo đức trong quân đội quan trọng cỡ nào không? Lại còn có con trước khi kết hôn nữa. Cháu thử nhìn Sư Hạ Dương xem! Chỉ vì đứa bé kia mà ròng rã mấy năm trời hoàn toàn không có cơ hội thăng tiến! Cháu muốn đi theo con đường của cậu ta sao?” Thủy Mặc Vân nói. Ông chỉ hận rèn sắt thành thép, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
“Cháu đúng là quân do cậu ta huấn luyện!” Thủy Mặc Vân tức giận nói: “Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890157/chuong-1825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.